Lý Tử Thất ở cục cảnh sát nhìn tư liệu.
Đột nhiên nghe tiếng người gọi: “Tiểu thư Lý Tử Thất.. thật trùng hợp.”
Lý Tử Thất ngẩng đầu lên liền thấy Lôi Hạo Nhiên..........
Lý Tử Thất thấy cô ấy, phản ứng đầu tiền là ‘thật trùng hợp”
Bởi vì lúc Lôi Hạo Nhiên thấy cô, trong mắt ngoài ý muốn: “Tiểu thư Lý Tử Thất, sao cô lại ở đây???”
Lý Tử Thất nói: “Có vụ án cần hỗ trợ, sao cô tới đây???”
Lôi Hạo Nhiên xấu hổ nói: “Tôi tới báo nhân khẩu mất tích.......... ”
“Nhân khẩu mất tích???”
“Ừ.” Lôi Hạo Nhiên bực tức, đột nhiên Đình ca đen mặt nói Lý Tử Thất mất tích, để cô báo cảnh sát.
Nhưng không nghĩ tới đến đây lại gặp. Người ta còn sống sờ sờ trước mặt, báo cái gì mà cảnh sát chứ.
Lôi Hạo Nhiên che miệng cười: “Hiện tại không cần nữa rồi.......... ”
Cô ấy nói với Lý Tử Thất mấy câu liền đi tới một chỗ yên lặng gọi điện thoại: “Tiểu thư Lý Tử Thất đang ở cục cảnh sát nói tới hỗ trợ điều tra.”
“Ừ.” Trần Hoa Vinh lạnh nhạt ừ một tiếng liền tắt máy.
Lôi Hạo Nhiên kỳ quái, sáng sớm người này bày mặt thối như muốn giết người, lúc này bảo đi tìm người, phản ứng này là sao vậy???
Lòng anh Vinh như mò kim dưới đáy biển, tâm tư của anh ấy không nên đoán thì hơn.
Bởi vì có đoán cũng đoán không được.
Trên xe, Lý Tử Thất nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, âm thanh lạnh lùng vang lên: “Chuyện hôm nay dù cô vô tâm nhưng còn có lần sau thì tôi sẽ cho cô một bạt tai đấy.”
Lôi Hạo Nhiên chấn động, giẫm phanh suýt chút nữa đâm vào chiếc BMW đằng trước.
“.......... ”
Lý Tử Thất nghiêng đầu, nhàn nhạt lườm cô ta: “Tạm thời tôi ở trong biệt thự của anh cô, là anh cô gây phiền toái, tôi ứng phó không được. Sau đó lúc tôi tới lại không biết anh ta cũng ở đó. Rồi tôi và anh cô gặp nhau cũng không trò chuyện gì nhiều.”
Lý Tử Thất dừng lại nói: “Tôi cực kì phản cảm với từ ở chung này nhưng không để ý người khác nhìn tôi thế nào. Mà hôm nay cô cố ý nói lời đó lại khiến người ta chán ghét, hy vọng sau này cô sẽ chú ý.”
“... Thực xin lỗi, là tôi thiếu suy xét rồi...” Lôi Hạo Nhiên nhìn chằm chằm mặt đường, nói lời áy náy.
Loại áp lực này.......... khiến cho cô ta không dám ngẩng đầu.
Lúc đó cô ta quả thật bị kích thích.......... nhìn Lý Tử Thất dùng ánh mắt tin tưởng và ỷ lại nhìn Giang Văn Quân, cô ta cảm thấy không thoải mái.
Người đàn bà này là người Vinh ca coi trọng, dựa vào đâu cô ấy dám mặt mày đưa tình với người đàn ông khác.
Nhưng hiện tại nghĩ tới vừa nãy là mình quá mức. Dù sao người ta còn trẻ tuổi như vậy, ở trước mặt nhiều người như vậy nói cô ấy ở cùng với người đàn ông khác, là con gái chắc chắn ai cũng sẽ tức giận.
Huống hồ cô ấy và Hoa Vinh ca.......... hình như không có tiếp xúc gì.
Xe lái về tới trang viên của Trần Hoa Vinh, Lôi Hạo Nhiên không có ý vào ngồi. Lý Tử Thất như du hồn đi vào phòng vẽ, đây là chỗ cô thích nhất.
Lý Tử Thất ngồi trong góc, tâm tình không vui sửa bản thảo.
Có mấy trang giấy bị xé rách làm cô cực kì đau lòng.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đường cong nhân vật trên giấy, những nhân vật này đều là cô một tay vẽ nên.
Đều là tâm huyết của cô..........
Lý Tử Thất cảm thấy đau đớn, mấy trang giấy bị hủy mà làm cô đau lòng đến mức này, một công ty lớn như Long Đằng phá sản, ba mẹ ở dưới chín suối làm sao mà an tâm đây???
Nước mắt Lý Tử Thất lăn dài, ánh mắt chua xót. Cô cầm bút viết thư cho Kim tiên sinh, Kim tiên sinh vẫn giúp đỡ tiền học phí cho cô, là chỗ dựa tâm linh của cô.
Viết thư, nước mắt Lý Tử Thất lại lăn dài.
Long Đằng không có, gia sản không có, tất cả sản nghiệp của ba mẹ để lại đều bị cướp đi rồi.
Album hình và vòng cổ bị cảnh sát thu làm vật chứng..........
Tim, rất đau, rất đau, như có người cầm dao khoét lên ngực vậy.
Hôm nay.......... cô thật sự hai bàn tay trắng rồi.
Không có khả năng tra ra chân tướng ba mẹ qua đời, không có khả năng bảo vệ sản nghiệp của ba mẹ, ngay cả chỗ ở cũng bị chiếm, thậm chí di vật của ba mẹ cũng không giữ được, cô giống như phế vật vậy.
Bé gái mồ côi 10 năm luyện cho cô trở nên không dễ dàng rơi nước mắt.
Mà lúc này.......... nước mắt rơi đầy mặt cô.
Cô ngồi trong góc, nước mắt như hồng thủy không ngừng rơi, không ngừng rơi.
Cô ôm đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay im lặng khóc.
Cô có thói quen ẩn nhẫn, vì vậy tiếng khóc bị có ai nghe thấy.
Đau lòng, ánh mắt cũng đau, cả người như kim châm.
Kết thúc những ngày an ổn rồi. 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, cô thề phải phản kích.
Mặc kệ là dùng cách nào.
Trần Hoa Vinh trở về, quản gia Trần đi tới nói: “Lý Tử Thất tiểu thư.. cô ấy vẫn chưa ăn tối.”
Khuôn mặt Trần Hoa Vinh lạnh xuống, bị cô xem như tàng hình thật khó chịu.
Quản gia Trần kiên trì nói: “Cô ấy vẫn ở trong phòng vẽ tranh vẫn chưa ra ngoài.......... Lý Tử Thất tiểu thư đã căn dặn chúng tôi không vào quấy rầy.......... ”
“Bao lâu rồi???” âm thanh của Trần Hoa Vinh như luyện ra từ băng
Quản gia Trần cúi đầu nói: “2h chiều đến giờ.”
Trần Hoa Vinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, 11h15, hơn 9 tiếng hả.
“Tôi qua xem.”
Đi tới phòng vẽ, Trần Hoa Vinh nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
Mở cửa phòng, trong phòng chìm trong bóng tối.
Anh không bật đèn, tìm hồi lâu mới thấy bóng dáng gầy yếu ở trong góc.
Cô ngủ thiếp đi dưới mặt đất.
Tư thái đó giống như đứa bé sơ sinh nằm trong bụng mẹ. Theo tâm lý học thì đây là tư thế thiếu an toàn.
Cánh tay của cô gắt gao ôm người mình.
Cho dù ngủ, thần kinh cũng buộc chặt, như sợ rời khỏi cơ thể mẹ vậy.
Trần Hoa Vinh đi vào gian phòng, lúc này mới cảm thấy nhiệt độ