Lý Tử Thất không dám gây động tĩnh lớn, chờ một chút mới từng chút rút về.
Trần Hoa Vinh nhất định mệt chết rồi, cô làm động tĩnh như vậy anh cũng chưa tỉnh cũng không biết đêm qua mấy giờ anh mới đi ngủ.
Lý Tử Thất thành công rút chân ra lại từ từ rút tay về.
Cánh tay hơi khó kéo..........
Vừa đau vừa mỏi vừa tê, cảm giác này thật khó chịu.
Thân thể hai người vừa tách ra, Trần Hoa Vinh cảm giác có cơn gió thổi tới, anh duỗi tay túm hơi ấm trở lại.
Sau đó xoay người chân dài đè lên. Ôm vật mềm nhũn vào lòng, thoải mái đặt dưới người.
Bên tai truyền đến tiếng kinh hôn, anh theo bản năng đè lại cánh tay đang quơ loạn đưa lên đỉnh đầu.
Anh tìm đến cái miệng ngọt ngào ra sức mà hôn.
Nhưng mà cô gắt gao không chịu há miệng, anh giữ lấy cằm cô, miệng nhỏ của cô mới mở ra, anh tiến quân thần tốc, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng cô, mãnh liệt khuấy đảo.
Lý Tử Thất sắp phát điên rồi, anh giữ cằm cô, cô muốn cắn anh cũng không thể.
Anh như phát điên hôn cô, hô hấp ngày càng nặng nề, cả người cọ cọ, cánh tay kia cũng chui vào quần áo cô sờ nắn.
Lý Tử Thất thật muốn bùng phát, cô cắn răng ngoan độc đạp anh một cái.
ừm..........
“Đứng lên cho tôi.”
Lý Tử Thất cắn mạnh lên môi anh, sau đó đưa tay cho anh một tát.
“Đứng lên.”
Cô quyết định đánh đòn phủ đầu, xấu hổ thì xấu hổ, tốt xáu gì cô cũng chưa bị đàn ông chạm qua thân thể, mới được mấy người mà bị anh sờ hai lần.
Lý Tử Thất giơ tay tát anh một cái: “Cái tay sờ đâu đấy hả??? Anh cút cho tôi.”
“Đứng lên, buông tôi ra.......... ”
Trần Hoa Vinh nằm trên người cô, ánh mắt buồn ngủ mê ly, đầu đau như muốn nứt ra nhưng bàn tay không hề buông mà vẫn nắm lấy chỗ mềm mại kia.
Bàn tay không lấy ra là bởi vì sờ thật thích.
Dùng mất nhiều sức ánh mắt Trần Hoa Vinh mới mở ra được một chút kẽ nhỏ.
Qua kẽ nhỏ, gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, chỉ là lúc này đang tràn đầy tức giận.
Trần Hoa Vinh nhíu mày.
Anh chống khuỷu tay, cả người ngồi dậy sau đó híp mắt nhìn cô.
Cánh tay dùng sức kéo lấy.
“Động vào đâu đấy??? Lấy cái móng chó của anh ra.” Lại nắm ngực cô, chặt tay, chặt tay.
Trần Hoa Vinh cúi đầu liền nhìn thấy.......... cô gái dưới nguời mình lúc này cực kì xấu hổ và giận dữ.
Ngón tay anh giật giật, phát hiện bàn tay mình lại nắm........... ngực người ta........... Khụ..........
Rút tay về, đầu ngón tay vẫn còn lưu giữ xúc cảm ấm áp đó.
Anh nghéo.......... môi một cái, nói thật, cảm xúc không tệ, ấm áp mềm mại. Một bàn tay che không hết, thật là không nỡ buông ra mà.
Lý trí chiến thắng dục vọng, Trần Hoa Vinh buông tay ra xoay người tiếp tục ngủ, lỗ mũi hừ lạnh: “Trước hết để tôi ngủ một lát đã, giết người hay giệt khẩu chờ ngủ dậy rồi nói.”
Quả thật Lý Tử Thất muốn điên rồi.
Chiếm tiện nghi của bà xong còn muốn ngủ.
Sau đó nhấc chân đạp mông anh ta.
“Đàn ông đều là cầm thú. Thấy đàn bà là bổ nhào ngay, mắt không thèm mở cũng tìm được đúng chỗ.”
Trần Hoa Vinh xoay người nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm: “Là tôi bổ nhào vào cô sao???”
“.......... ” Lý Tử Thất không còn từ nào để nói.
Trần Hoa Vinh không nói gì, nhìn cô một chút liền xùy ra tiếng: “Sao em không nói mình đi, hai chúng ta cùng giường chung gối cũng chẳng phải lần đầu, lần trước tôi bị sốt, hai chúng ta ngủ chung một giường, tôi sốt cao như vậy cũng không làm gì em. Em bị sốt liền động tay động chân với tôi, còn sờ rồi cầm.......... tôi còn chưa tính sổ với em, em còn làm người ác cáo trạng trước.”
“.......... ” Lý Tử Thất nghẹn họng.
Anh hừ một tiếng: “Là nhân phẩm của mình không tốt, còn đổ lên đầu tôi.......... ”
Đại gia anh, có thể độc miệng hơn không hả???
Lý Tử Thất hưng hăng trừng anh: “Anh là đàn ông không biết xấu hổ thảo luận với phụ nữ ai chiếm tiện nghi của ai sao???”
“Có gì mà xấu hổ chứ???” Anh cười lạnh: “Đuối lý còn không cho người ta nói, nửa đêm em kéo tôi đi, chiếm xong tiện nghi còn mắng chửi người, đánh người còn không cho ngủ còn đạp tôi một cái, em còn muốn gì nữa không???”
Đỉnh đầu Lý Tử Thất bốc khói: “Hai chúng ta là ai chiếm tiện nghi của anh hả??? Đè tôi, sờ xong còn hôn, không phải anh thì là chó sao???”
“Không phải em sờ tôi, hôn tôi, ngủ với tôi thì tôi mới làm vậy sao???”
Lý Tử Thất chán nản.
Lồng ngực phập phồng.
Cô tức giận nói: “Được rồi, là tôi sai rồi. Hôm nay tôi không cẩn thấn sờ anh, hôn anh, ngủ với anh, thật xin lỗi. Lão nhân gia anh nếu bị tôi sờ hỏng, hôn hỏng, ngủ