"Hừ, vì con nhỏ này mà Diệp Tuyền hy sinh đó. Dù sao cũng không tha cho nó được. Trần Hoa Vinh không cắn câu thì coi như đem con nhỏ này tế cho Diệp Tuyền luôn.” - giọng của hắn chứa đầy vẻ thù hận. Hắn vốn thích Diệp Tuyền, thế nhưng người hắn thích lại chết rồi. Khi nhìn thấy Lý Tử Thất, hắn chỉ muốn ngay lập tức bắn cô, nhưng hắn nghĩ nếu có thể bắn luôn cả Trần Hoa Vinh nữa thì mới thực sự là tuyệt.
Lý Tử Thất ngọ nguậy trên mặt đất, một lúc sau cuối cùng cũng thành công thu hút sự chú ý của bọn chúng. Tiếng nói chuyện xung quanh im bặt, một tên mà cô nhận ra là Lão Tam trong lời bọn chúng lại gần, đá đá vào chân cô.
“Tỉnh? Chắc mày đã nghe hết chuyện bọn tao vừa nói rồi hả? Chậc, thật tiếc!”
Chân cô đang tê rần, bị đá thì run lên.
“Ý gì?” – Lý Tử Thất nhíu mày.
“Nghe thấy rồi, càng khó toàn mạng thôi.” – tên đó cười khẩy, tay vuốt ve khẩu súng ngắn trên tay - “Lát nữa, mày sẽ còn nghe được càng nhiều thứ hay ho. Nhưng không phải lo, chuyện mày ra khỏi đây là không thể nào.”
Lý Tử Thất trong lòng đã thẩm rủa Trần Hoa Vinh một ngàn lần. Nếu không dây dưa với người này, cô nhất định còn đang bình yên ở trường học, còn ứng tuyển thực tập sinh nữa, chứ không phải nằm ở cái nơi này!
Sân bay Quốc tế thành phố, một chiếc máy bay tư nhân vừa hạ cánh. Trần Hoa Vinh sải những bước dài đi về phía chiếc Jeep Wrangler đã đợi sẵn. Lôi Hạo Nhiên gấp gáp đi đến:
“Tìm ra được vị trí của Lý Tử Thất rồi, là một nhà kho bỏ hoang ở cạnh cảng S.” – Lôi Hạo Nhiên vừa đi theo phía sau vừa báo cáo. Quản gia Trần vừa liên hệ đã tìm ra được vị trí của cô. Khi bỏ đi, Lý Tử Thất mang theo viên đạn Trần Hoa Vinh đưa cho cô, trong đó có gắn định vị. Nhưng quanh hải cảng, có vẻ bọn chúng đặt thiết bị nhiễu sóng, quản gia Trần đã tốn không ít công sức mới có thể tìm ra được vị trí.
May là sau khi lên máy bay về nước, Trần Hoa Vinh sớm tính đến chuyện này, cách đây vài tiếng đã liên hệ cho Trần quản gia, yêu cầu ông kiểm tra phòng của Tử Thất thì đã thấy cô rời khỏi biệt thự, liền nhanh chóng bố trí lực lượng đồng thời dò tìm vị trí của cô.
“Bố trí lực lượng chưa?”
“Rồi, đội đặc nhiệm quốc tế cũng đã được thông báo, bọn họ phái mười người đi.”
Trần Hoa Vinh gật đầu tỏ ý đã biết, mặc dù trông anh vẫn là vẻ lạnh lùng bình tĩnh như thường ngày, nhưng bước chân đã trở nên vội vã. Trần Hoa Vinh cho là mình quan tâm đến cô vì mang nợ cô mà thôi, đây là trách nhiệm, anh không muốn mang nợ một ai!
Chiếc xe lao nhanh về phía hải cảng S.
Trên đường lớn, một chiếc xe xé gió lao đi. Bên trong, Trần Hoa Vinh ngồi im lặng trên ghế sau, tay nhịp nhịp trên chiếc máy tính đang mở sẵn bản đồ. Một chấm đỏ