Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân vô cùng vội vã. Lý Tử Thất đoán chắc là Trần Hoa Vinh cùng mấy người Lôi Hạo Nhiên trở về. Sự tò mò lạ lẫm hồi sáng bỗng nhiên trỗi dậy, Lý Tử Thất đột nhiên rất muốn biết có chuyện gì mà khiến cho bọn họ vội vàng như thế. Cô còn có một chút mong mỏi, nếu như thật là vội vàng, không biết Trần Hoa Vinh có vẻ mặt như thế nào. Người đàn ông luôn bình thản trong mọi trường hợp ấy nếu như có một tia khẩn trương trên mặt cũng sẽ khiến cho cô thỏa mãn không thôi. Luôn luôn quá bình tĩnh giống như… không phải người bình thường, quá xa vời.
Lý Tử Thất mở cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy cửa thư phòng đối diện khép lại. Xong nó còn chưa kịp đóng hẳn thì đã lại bị đẩy ra. Hóa ra là Lôi Hạo Nhiên và Đỗ Vy. Thế mà cô còn tưởng là Trần Hoa Vinh cơ đấy. Cũng đúng, sao có thể mong bước chân vội vàng như vậy là của anh ta cơ chứ! Hai người quá vội vã không để ý tới Lý Tử Thất. Trên tay Đỗ Vy là một tập tài liệu, có lẽ là vừa vào thư phòng lấy. Lôi Hạo Nhiên vừa đi vừa nói, giọng liên thanh:
“Nếu không chúng ta lại trao đổi lại điều kiện một lần nữa xem sao?”
“Cậu nghĩ có khả năng chắc? Cách chuyện bắt cóc cả tuần rồi, bọn họ cắn chết cũng không nhả đâu.”
“Aiz! Thật đau đầu, lần này Lão đại nghĩ cái gì vậy không biết!”
Lý Tử Thất không hiểu bọn họ nói gì, nhưng Lôi Hạo Nhiên có thể vội vàng như thế chứng tỏ cũng không phải là chuyện nhỏ. Hơn nữa có liên quan đến bắt cóc tuần trước, điều kiện… không lẽ bọn họ và đội đặc nhiệm có giao kèo gì khiến tình thế bây giờ trở nên khó giải quyết? Nghĩ lại tình cảnh hôm đó, Lý Tử Thất cảm thấy nhất định có liên quan đến mình. Hơn nữa hôm đó bọn bắt cóc còn rất coi trọng giá trị của cô đối với Trần Hoa Vinh. Không phải cô coi trọng chính mình, nhưng Lý Tử Thất cho rằng Trần Hoa Vinh chính là kiểu người trông thì có vẻ vô lý nhưng thực ra lại rất trọng nghĩa và giữ chữ tín, nên việc anh ta không muốn cô liên lụy là điều có thể khẳng định, cô cũng được coi như là ân nhân của Trần Hoa Vinh mà. Mặc dù cô chẳng tự nguyện chút nào.
“Lôi Hạo Nhiên, Đỗ Vy, tôi muốn đi cùng hai người.” - Lý Tử Thất nghe thấy mình nói câu này, đến chính cô cũng phải ngạc nhiên.
Lôi Hạo Nhiên và Đỗ Vy quay lại nhìn Lý Tử Thất.
“Không có chỉ thị của Lão đại thì không phận sự miễn vào.” - Lôi Hạo Nhiên rất nhanh phản ứng lại, tiếp tục đi ra cửa.
“Tôi không phải thuộc hạ của anh ta, điều kiện anh vừa nhắc đến có liên quan đến tôi đúng không? Tôi cũng đã bị cuốn vào chuyện này rồi, tôi không muốn ngồi