Còn Chương Tử Di vì chiếc váy lúc nãy cởi đã ở trong nhà tắm nên cô ta tạm thời phủ tấm chăn che thân mình. Cô ta lúc này liền làm bộ khóc lóc nói.
“Chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Là anh ta, là anh ta cưỡng ép em.” - Chương Tử Di vừa nói vừa chỉ vào tên đàn ông kia.
Lý Dịch Phong phun một bãi nước bọt nói.
“Cô còn già mồm. Đoạn đối thoại lúc nãy tôi đã nghe hết rồi. Hai người đang có mưu đồ gì? nói mau.”
Chương Tử Di lúc này biết không thể nào trí trấu được nữa đành nhận tội.
“Phải, là em nhân lúc anh đi vắng mà qua lại với anh ta. Thế nhưng anh hãy tin em đi, em thật sự vẫn còn rất yêu anh.”
Nghe cô ta biện bạch tức thì Lý Dịch Phong cười lớn.
“Còn rất yêu tôi? Lúc nãy cô và gã đàn ông này còn bày kế moi tiền của tôi nữa mà. Sao bây giờ lại chuyển thành yêu tôi rồi?”
“Tử Di, chẳng phải em nói anh mới là người em yêu sao? Chẳng phải em nói sau khi cỗm hết gia sản của hắn ta sẽ cùng anh cao chạy xa bay hay sao?” - tên đàn ông liền lên tiếng vẻ mặt khoái trá.
Lý Dịch Phong nghe vậy lập tức máu dồn lên não. Khuôn mặt anh bỗng chốc đỏ bừng lên trong cơn tức giận đỉnh điểm liền giơ chân ra đá tên đàn ông ấy ngã xuống sàn nhà.
“Cút.” - Lý Dịch Phong gào lên.
Gã đàn ông bị đá một cước đầu đập vào cạnh bàn chảy máu. Sau đó liền hoảng hốt nhanh chóng bò ra khỏi phòng.
Bấy giờ chỉ còn Chương Tử Di ở trong phòng. Sau khi thấy Lý Dịch Phong tức giận như vậy thì vô cùng sợ hãi.
“Em…em thật sự không…” - Cô ta lắp bắp không nói nên lời.
Lý Dịch Phong quay sang liếc nhìn cô ta với ánh mắt sắc lạnh. Đến bây giờ anh mới hiểu rõ bộ mặt của con người này. Anh thong thả ngồi xuống chiếc ghế nói.
“Sự việc đã đến mức này cô không cần đóng kịch nữa, mau nói thật đi. Nếu không tôi quyết không tha cho cô.” - Nói rồi Lý Dịch Phong rút ra trong túi một điếu thuốc rồi dùng bật lửa lên đốt một đầu rồi kê lên miệng hút.