Lý Tử Thất đã rời đi được một lúc lâu nhưng Lý Dịch Phong vẫn còn ngồi trên cầu Trường Thọ chưa hề rời khỏi. Từng dòng xe qua lại nhưng chẳng một ai ngó ngàng gì đến anh. Một mình Lý Dịch Phong giữa phố đông người nhưng cái cảm giác cô đơn ấy lại càng mãnh liệt hơn. Anh quen biết nhiều người như vậy, nhưng rốt cuộc chẳng có lấy một người tri kỷ thật sự. Mà không phải, có lẽ anh cũng đã từng có nhưng anh lại không biết trân trọng. Anh luôn nghĩ đến Lý Tử Thất mà lòng đau nhói. Cô gái ấy đã từng yêu anh với tất cả lòng chân thành nhưng anh đã làm gì cho cô ấy ngoài việc cắm một cái sừng trên đầu cô.
Đã quá trưa mà Lý Dịch Phong vẫn mãi ở trên thành cầu vẫn chưa về. Anh đi đến cửa hàng nước tự động mua mấy lon bia rồi lên cầu ngồi uống một mình. Từng lon, từng lon một cứ thế anh cứ uống như uống nước. Người ta thường nói rượu bia là để giải sầu nhưng không hiểu sao Lý Dịch Phong cảm thấy càng uống lại càng thêm sầu.
Đau lòng nhất là sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra anh mới biết được rằng trong lòng anh vẫn yêu Lý Tử Thất rất nhiều cho dù cô đã ngang nhiên từ chối anh. Thế nhưng trong lòng anh lại không hề có chút cam tâm. Phải, chính là không cam tâm.
Sau khi uống gần cả chục lon bia. Lý Dịch Phong đã ngà ngà say nhưng nỗi đau trong lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nghĩ đến chuyện đó thì lại càng thêm buồn. Lon bia cuối cùng đã cạn, Lý Dịch Phong cầm nó lên lắc lắc thấy đã không còn nữa liền dùng hết sức quăng nó xuống dòng sông. Sau khi xả giận rồi Lý Dịch Phong lại ngồi khóc như đứa trẻ. Cảm giác bất lực tràn vào khắp thân thể. Lý Dịch Phong mệt mỏi nằm lên thành cầu ngủ thiếp đi. Xung quanh những chiếc xe vẫn cứ nối đuôi nhau chạy không biết mệt mỏi.
Lý Tử Thất sau khi tất tả về tới Thảo Điền thì đụng ngay Hoa Vinh đang đợi cô ở cổng.
“Cô đi đâu đó?” - Hoa Vinh gặng hỏi.
“Tôi chỉ đi gặp một người bạn. Anh tìm tôi có việc gì?” - Lý Tử Thất điềm tĩnh trả lời.
Hoa Vinh nhìn cô từ trên xuống dưới như dò xét.
“Bộ không có việc gì thì không thể tìm cô sao? Đây là nhà của tôi. Kể cả cô cũng là của tôi.”- Hoa Vinh trong lúc nôn nóng không phát hiện ra mình vừa nói hớ.
Lý Tử Thất cảm thấy điều mình vừa nghe có cái gì đó không đúng liền hỏi lại.
“Anh vừa nói gì cơ?”
Hoa Vinh nhất thời bối rối đành tìm cách đánh trống lảng.
“Ờ tôi có nói gì đâu. Tôi muốn hỏi cô về sự việc hôm bữa ở tam giác vàng tại sao cô lại phát hiện tên nội gián ấy nói dối.”
Lý Tử Thất nghe vậy liền trầm tư nhớ lại mà quên lời mình vừa nghe khi nãy.
“Tôi chỉ cảm thấy mọi việc diễn ra quá suôn sẻ nên mới nghi ngờ. Mặc khác vị trí định vị màu đỏ ấy vẫn giữ nguyên một chỗ không hề di chuyển. Nếu là anh anh sẽ vận chuyển lô hàng đó như thế nào?”
Nghe Lý Tử Thất nói, Hoa Vinh liền suy tư.
“Nếu là tôi, tôi sẽ không ngừng di chuyển nó ở những nơi khác nhau để kẻ thù khác không lường trước được.”
“Đúng là như vậy.” - Lý Tử Thất gật đầu.
“Bởi vậy nên tôi suy đoán có thể tên nội gián ấy có