Ca phẫu thuật được thực hiện trong vòng nửa ngày diễn ra vô cùng căng thẳng. Mồ hôi trên trán những y bác sĩ đã lấm tấm. Lý Dịch Phong khi chờ được ca phẫu thuật xong xuôi thì trời đã dần về khuya.
12 giờ đêm, cửa phòng cấp cứu mới mở ra lần nữa, theo sau đó là đội ngũ những y bác sĩ. Lý Dịch Phong nhào lại hỏi thăm tình hình.
“Thưa bác sĩ, cô ấy ra sao rồi?”
Vị bác sĩ lúc nãy liền nói.
“Cô ấy đã qua được khoảng thời gian nguy hiểm bây giờ đã ổn rồi, đều là nhờ cậu kia đã bằng lòng hiến một lượng máu lớn để cứu cô ấy bất chấp bị tổn thương sức khỏe.”
Sau khi báo cáo tình hình sức khỏe của Lý Tử Thất, đoàn bác sĩ và y tá vội vã đi khỏi. Bọn họ đã làm việc liên tục gần nửa ngày trong tình huống vô cùng căng thẳng.
Lý Tử Thất sau đó được một y tá đẩy băng ca đưa cô đến phòng hồi sức sau phẫu thuật. Nhìn thấy Lý Tử Thất vẫn còn hôn mê, trong lòng Lý Dịch Phong bỗng đau nhói. Cũng may, cũng may là cô không sao nếu không anh suốt đời này cũng không tha thứ cho bản thân mình được.
Còn về phần Hoa Vinh sau khi hiến một lượng máu lớn như vậy liền cảm thấy vô cùng choáng váng rồi ngất đi. Nhưng tạm thời nhóm máu hiếm của anh không có để truyền, bác sĩ chỉ có thể truyền nước tạm thời cho anh mà thôi và để anh từ từ khỏe lại. Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên hay tin liền túc trực ở lại chăm sóc.
Sáng hôm sau, Hoa Vinh rốt cuộc cũng đã tỉnh. Bên cạnh anh là hai người Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên chăm sóc anh đến khi ngủ gục bên cạnh giường bệnh. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng, một cô y tá bước vào.
“Trần tổng, anh thấy trong người thế nào rồi?”
Hoa Vinh sờ tay lên đầu nói.
“Tôi chỉ còn chút choáng váng ở đầu thôi, tôi đã không sao rồi.”
Cô y tá nghe anh nói vậy liền mỉm cười.
“Như vậy là