Đã qua hai ngày, Lý Tử Thất vẫn mãi chưa tỉnh lại. Nhưng có điều cô đã được bác sĩ chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thông thường. Bác sĩ bảo tình hình của cô có chuyển biến tốt, ít lâu sau cô có thể tỉnh lại.
Hoa Vinh và Lý Dịch Phong mấy ngày này vẫn luôn thay phiên nhau túc trực chăm sóc cho Lý Tử Thất.
Trong phòng bệnh của cô luôn cắm lọ hoa thủy tiên mà Lý Tử Thất luôn thích nhất do chính tay Lý Dịch Phong mang cho cô. Vừa đến thăm bệnh anh vừa chuyện trò với cô như thể họ vẫn còn yêu nhau.
“Tiểu Thất em có biết không, thật ra khi trong lúc anh quen với Chương Tử Di anh vẫn luôn nhớ đến em nhưng bởi vì anh không dám thừa nhận mà thôi. Tiểu Thất, anh thật sự ích kỷ quá phải không? Anh biết việc làm của anh khó mà tha thứ được nhưng anh xin em hãy mau tỉnh lại. Cho dù em có hận anh, đánh mắng anh cũng được, xin em hãy mau tỉnh lại có được không.”
Cửa phòng bệnh mở ra, là Hoa Vinh đến mang hoa và trái cây. Lý Dịch Phong thấy vậy liền vội đưa tay quệt những giọt nước mắt vừa rơi. Sau đó ngay lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, trước khi đi liền quay trở lại nói một câu.
“Anh hãy nói chuyện với cô ấy đi, không chừng khi nghe giọng của anh cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Hoa Vinh gật gù xem như đã hiểu. Cửa phòng phía sau liền đóng lại. Hoa Vinh bước đến bên giường của Lý Tử Thất nhẹ nhàng cầm tay cô lên.
“Tiểu Thất, không phải em cũng có tình cảm với anh sao? Không phải em vẫn luôn đợi một câu nói tỏ tình từ anh sao? Nếu em không tỉnh lại anh sẽ không nói cho em biết đâu.”
Người bên cạnh vẫn đôi mắt nhắm nghiền đó, không chút động đậy. Hoa Vinh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn đợi cô ở đây từng giờ từng phút mặc dù cơ thể anh đã suy yếu do mất máu quá nhiều.
Đang mải trò chuyện với Lý Tử Thất, điện thoại của Hoa Vinh liền bật sáng, là cuộc gọi của Tôn Hạo.
“Có chuyện gì à?” - Hoa Vinh ngạc nhiên bởi lẽ mọi việc nhất thời đã được xử lý ổn thỏa.
“Thưa Lão đại, tộc trưởng của