Sau khi cúp máy Hoa Thiếu Hùng lửa giận bừng bừng liền quăng hết đồ đạc trên chiếc bàn giám đốc xuống. Chương Tử Di thấy vậy liền đến bên cạnh ông ta tỏ vẻ an ủi.
“Anh cũng đừng quá tức giận. Có trách thì trách Trần Hoa Vinh thật quá gian xảo tay không liền ngang nhiên chiếm hết lô hàng đó của chúng ta.”
Hoa Thiếu Hùng sau khi đã bình tĩnh hơn liền nói.
“Thật sự không ngờ Trần Hoa Vinh lại nhúng tay vào chuyện này. Hoa Thị chúng ta với Trần Thị vốn xưa nay nước sông không phạm nước giếng, nay hắn làm vậy là muốn công khai đối đầu với Hoa Thị sao?”
Chương Tử Di vuốt ve khuôn mặt của Hoa Thiếu Hùng dùng lời rẽ như rót vào tai ông ta.
“Nếu như đã biết được kẻ thù có ý đồ như vậy, chúng ta mà không hành động ngay không biết chừng kẻ đó sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa. Anh đó, không nên quá nhân từ với bọn họ sẽ bị bọn họ leo lên đầu đấy.”-Chương Tử Di lại tiếp tục thêm đổ thêm dầu vào lửa.
“Trần Hoa Vinh coi như mày giỏi nhưng chuyện này tao quyết không để yên đâu.” - Nhìn thấy Hoa Thiếu Hùng cương quyết như vậy Chương Tử Di liền cười khoái trá.
Vốn dĩ lúc trước Chương Tử Di định ra tay trực tiếp với Lý Tử Thất nhưng vì Lý Tử Thất vốn dĩ luôn được Trần Hoa Vinh bảo vệ rất kỹ. Hơn nữa suốt ngày Lý Tử Thất luôn chỉ quanh quẩn trong Thảo Điền nên thực chất Chương Tử Di không có cơ hội ra tay.
Nhưng Chương Tử Di thật sự không phải là loại người có thể bỏ cuộc dễ dàng. Cô ta đành quyết định đi bằng đường vòng là tìm mọi cách kích động Hoa Thiếu Hùng qua đó mượn tay của ông ta để làm khó cho Hoa Vinh. Nói cách khác cô ta muốn phân tán sự chú ý của Hoa Vinh để dễ bề hành động.
Vị kim chủ mà Chương Tử Di vất vả tìm mọi cách để lấy lòng thật sự không phải là người tầm thường. Chỉ qua một ngày ông ta bắt đầu thực hiện kế hoạch trả thù của mình.
Hoa Vinh mấy ngày này đều luôn ở cạnh Lý Tử Thất trong Thảo Điền. Thế nhưng từ khi liên tục nghe những cú điện thoại đến từ đám người Tôn Hạo, tâm tình của Hoa Vinh liền trở nên không tốt. Lý Tử Thất sau đó có cố gắng hỏi nhưng anh chỉ nói là chuyện nhỏ không đáng kể.
Sau đó tần suất Hoa Vinh ở Thảo Điền dần dần ít đi. Lý Tử Thất cũng không tiện gặng hỏi. Một ngày nọ, khi Hoa Vinh đang ăn sáng cùng Lý Tử Thất thì đột nhiên có một cú điện thoại gọi đến.
“Tôn Hạo, lại có chuyện gì à?”
Hoa Vinh chợt nhớ là đang ngồi cùng Lý Tử Thất nên liền đi ra phía vườn cây phía sau nghe điện thoại. Khi nghe xong sắc mặt của Hoa Vinh liền trở nên nghiêm trọng. Anh quay trở vào nhẹ nhàng nói với Lý Tử Thất.
“Anh đến căn cứ có việc, em cứ ăn sáng rồi chờ bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe nhé.”
“Vâng” - Lý Tử Thất lặng lẽ gật đầu.
Chiếc xe Royce màu đen dừng ở tòa nhà của tập đoàn Trần Thị. Hoa Vinh nhanh chóng vào thang máy bấm tầng lầu nơi mình làm việc. Vừa đến anh đã gặp ngay Đỗ Vy.
“Lão đại, anh đến rồi.” - Đỗ Vy liền tức tốc đi vào phòng tổng giám đốc.
“Mọi chuyện sao rồi?” -Hoa Vinh khẩn trương hỏi.
“Chuyến giao dịch lần này của chúng ta vẫn bị nhóm người lạ phá đám.” - Đỗ Vy e dè.
Khuôn mặt Hoa Vinh liền đăm chiêu.
“Bọn họ tập kích chúng ta đã mấy lần rồi.”
Đỗ Vy cẩn thận tính toán.
“Đây đã là lần thứ tư rồi. Chẳng những giao dịch của chúng ta không thực hiện được mà còn có đông anh em của chúng ta bị thương, cũng may chưa có ai thiệt mạng.”
“Có điều tra ra được là ai đã làm chưa?”-Hoa Vinh đắn đo suy nghĩ.
Đỗ Vy liền lắc đầu.
“Rất tiếc thưa lão đại, hiện giờ chúng ta không hề có một chút thông tin nào từ bọn chúng. Vả lại bọn chúng chỉ nhằm vào phá đám chứ không có ý định cướp hàng. Không biết tại sao mà bọn chúng lại biết được thời gian và địa điểm giao dịch của chúng ta.”