Tần Phi kinh ngạc nhướng mày, nhưng sau đó lại nhìn lướt qua quyển sách cổ bên cạnh: "Còn lại hai cái đều không có giá trị, cổ thư này ông bán thế nào?""Một trăm ngàn, không nói thách." Chủ tiệm sờ râu tự tin nói.Tiêu Ngọc nghi ngờ nhìn Tần Phi một cái, cô ta không cho là Tần Phi là người ngu nhiều tiền, càng không cho là anh đang giúp vậy đối với mẹ con, mà là kết luận, Tần Phi nhất định biết xuất xứ của món bình hoa này nên mới mua.Lúc này thấy anh lại chú ý tới quyển này cổ thư, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Vị tiên sinh này, anh biết chữ cổ?""Biết một chút, đây là một cái chữ đan, đây là một cái đỉnh chữ, nếu như đoán không lầm, đây là sách cổ ghi chép việc luyện đan, tên là "Đan Đỉnh Lục" Tần Phi đưa tay cầm lên cổ thư, chỉ phía trên ba cái chữ kỳ quái nói.Bởi vì Tần Phi biết hàng và hành động cẩn thận nên tên dê xồm không ngăn cản."Ha ha, tôi đã nói đây là một chữ đan đi, các ngươi còn không tin là tôi nói đúng." Một khách xem cao hứng nói."Nếu như tôi đoán không lầm, quyển sách này hẳn xuất xứ từ Tây Vực." Tiêu Ngọc thò đầu liếc nhìn chữ viết kỳ dị phía trên, nhất thời lộ ra chiếc cổ trắng.Cô hảo tâm nhắc nhở nói: "Quyển sách này đúng là cổ thư, nhưng tuyệt đối không đáng giá như vậy, đây là dị sĩ của Tây Vực cổ đại ghi lại việc luyện đan cũng không phải do danh nhân viết."Tiếng nói vừa dứt, mọi người rối rít gật đầu. Ai cũng biết Tần Thủy Hoàng từ thời cổ đại đã bắt đầu tìm kiếm thuật trường sinh, đến Bồng Lai Đảo Bất Tử để tìm trường sinh bất tử, v.v ... và các vị hoàng đế đời sau cũng đều không bao giờ từ bỏ.Nhưng thứ đám dị sĩ luyện ra là đan dược chẳng những sẽ không trường sanh bất lão, mà còn là có hại cho sức khỏe, thuốc rất giàu kim loại nặng như chì và thủy ngân, nếu ăn phải sẽ từ từ mà chết. Cuốn sách dù là một cuốn sách cổ, nhưng cũng không đáng giá.""Mười ngàn, có bán hay không?""Mười ngàn? Cậu trả quá ít không? Không bán được." Tên dê xồm lắc đầu nói."Được rồi, vậy thì cả cái thanh loan đao này tổng cộng một trăm ngàn, nếu ông bán thì tôi mua, không bán thì thôi." Tần Phi khẽ mỉm cười, đưa tay chỉ một cái chuôi loan đao rỉ sét."Một trăm ngàn? Cậu không cho rằng đây là đồ bỏ đi chứ ? Đây chính là cổ vật, cậu nhìn xem, hình dáng kỳ lạ như vậy!" Tên dê xồm lắc đầu liên tục."Kỳ lạ? Quyển sách này xuất từ Tây Vực, chuôi này loan đao cũng vậy, thời cổ đại Tây Vực cùng Trung Nguyên xảy ra bất đồng, bọn họ sử dụng chính là loan đao, có thể không có gì kỳ lạ. Hơn nữa, tôi mới vừa rồi thử một chút, loan đao bị gỉ không rút ra được. Đã thế, nó không phải là vũ khí của các danh tướng thời cổ đại gì cả, hơn nữa vũ khí thường dính máu và ý nghĩa không rõ, tôi chỉ thích nghiên cứu những thứ này nên mua mà thôi.” Tần Phi giải thích, lắc đầu đứng lên.Ai cũng biết, đồ cổ tuy tốt, nhưng muốn bán giá cao, nhất định phải gìn giữ nguyên vẹn, loan đao rỉ sét thế này, giá trị vốn là giảm bớt nhiều.Hơn nữa, binh khí cổ rất ít có người cất giữ! Dẫu sao đó là đồ dùng để giết người, nghe nói binh khí đã giết nhiều người, phía trên cũng dính oan hồn người chết, để ở nhà, rất có thể sẽ xảy ra chuyện không tốt!Mà Đan đỉnh lục này thực chất cũng không có giá trị gì."Một trăm ngàn, bán thì tôi mua, không thì thôi.""Một trăm ngàn tôi cũng ngại đắt, những thứ này căn bản cũng không đáng tiền." Xung quanh các chủ tiệm rối rít lắc đầu rời đi."Thật là người ngu nhiều tiền, bị bẫy chết cũng không biết!"Thấy không có hứng thú xem, hầu hết mọi người đã sớm rời đi.Tên dê xồm cảm thấy do dự, thấy Tần Phi ôm bình hoa thật làm bộ muốn đi, nhất thời nóng nảy.Những người xung quanh đều bỏ đi, nói rằng hai vật này chẳng có giá trị gì đến một trăm ngàn, hai thứ đồ đó cũng không được tốt, có thể bán lấy tiền cũng là ổn rồi.Hơn nữa, chuôi loan đao đúng là có chút cổ quái, tà tính nhiều."Bán, thôi tôi bán đúng một trăm ngàn. Xem như là gặp người có duyên mới bán." Teen dê xồm đau lòng khoát tay một cái nói."Được."“Vị tiên sinh này có thể đến cửa hàng của tôi một chút được không?” Tiêu Ngọc nhìn Tần Phi đã thanh toán tiền xong, cẩn thận bọc sách cổ và loan đao định rời đi không nhịn được mà nói.Tần Phi liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, khẽ mỉm cười: "Cô chính là tiểu thư Tiêu Ngọc?"Tiêu Ngọc sửng sốt một chút: "Anh biết tôi?""Không tính là biết, chẳng qua có nghe đến danh tiếng, nghe nói không những có tài mà còn là người đẹp. Tôi tên là Tần Phi." Tần Phi lắc đầu, nói trực tiếp.Tiêu Ngọc hé miệng cười một tiếng, chìa tay ra: "Mời."Cửa hàng nhà họ Tiêu tên là Cổ Vận Đường, người trông coi là một gã đầu trọc, tên là Trương Bình. Tiêu Ngọc rất nhanh liền dẫn Tần Phi vào phía sau cửa hàng.Vào phía sau cửa hàng, Tần Phi vừa ngồi, Tiêu Ngọc liền bưng một ly nước lạnh đưa cho hắn, trực tiếp hỏi nghi ngờ của mình: "Xuất xứ đồ sứ này anh biết sao?""Cô cảm thấy bình hoa này từ niên đại nào?" Tần Phi hỏi ngược lại."Liếc mắt một cái, giá từ bình hoa hình dáng rộng, rất có phong cách của Đường triều, nhưng trang trí lại quá mức diễm lệ, hơn nữa thân bình cũng không phải là hình tròn, mà là bầu dục, thật giống như lại là Tây Vực của phong cách. . ." Tiêu Ngọc thanh âm tràn đầy nghi ngờ, chân mày đẹp đẽ nhíu lại.Cô ta thật xem không hiểu, cho nên cũng không dám kết luận bừa."Cô nói đúng, đây chính là đồ cổ từ thời nhà Đường, cùng với quyển cổ thư và thanh loan đao cũng là từ Tây Vực."Tiêu Ngọc nhíu mày nhìn Tần Phi.Tần Phi cười một tiếng, cũng không vòng vo: "Lúc đó Tây Vực gọi là Thổ Phiên, thời kỳ Đường Thái Tông , Văn Thành công chúa gả đến Thổ Phiên, hai nước kết làm bang giao. Theo tôi biết, đây là Vọng tuyết Bình, Văn Thành công chúa vô cùng yêu thích, được chế tác dựa trên sự kết hợp văn hóa của hai nước, ngụ ý hai nước