Lúc Lục Thiệu Đông trở lại sân bóng, trận đấu bóng rổ đoạn thứ hai đã tiến hành được một nửa, trong sân tỷ số 32 : 0, lớp 9 32 điểm, lớp trọng điểm 0 điểm.
Thi đấu diễn ra không quá kịch liệt.
Hà Húc Dương hiếm khi cướp được bóng, lập tức kêu tạm dừng, gọi các đội viên lại, khuyến khích lẫn nhau, đồng thời thương lượng chiến thuật.
Nhóm giáo bá lớp chín thì hi hi ha ha, uống nước nghỉ ngơi.
Phó Kiêu Phong thấy Lục Thiệu Đông trở lại, nhìn sau lưng anh mấy cái, không thấy bóng người cô gái nhỏ, không khỏi chậc chậc lấy làm lạ.
Người anh em tự mình đi mời cũng không mời tới, xem ra lúc này thật sự gặp phải đối thủ.
Thật không nhìn ra, cô gái nhỏ ngoài mặt tính tình mềm mại, trong xương cứng cỏi như vậy.
Phó Kiêu Phong thay huynh đệ nhà mình thở dài, chạy tới thương lượng chuyện thi đấu: "Có muốn xuống nước một chút không? Bây giờ tỷ số trong sân quá khó coi, đánh tiếp, luôn có cảm giác khi dễ người yếu. Nếu không để cho mấy điểm, có thể thắng liền tốt?"
Lục Thiệu Đông liếc mắt đối diện, lạnh lùng nói: "Xuống nước cái gì, đánh gần chết mới thôi, một điểm cũng không được mất."
Phó Kiêu Phong: "..." Còn không phải cô gái nhỏ không tới xem thi đấu sao, đến nỗi giận chó đánh mèo thành như vậy?
Nhóm giáo bá nghe được câu ' một điểm cũng không được mất ' này của lão đại, đều khẩn trương lên.
Đánh thắng đám tay mơ lớp trọng điểm kia rất đơn giản, nhưng muốn bảo đảm trăm phần trăm không mất một điểm, vẫn có chút khó khăn, sau khi thi đấu cũng không thể xem thường, phải giao tiếp với thái độ đoan chính.
Chỉ là lão đại lúc nào thì kết thù lớn như vậy với lớp trọng điểm? Một hai phải đánh người ta không có điểm nào mới hả giận?
" Hữu nghị đệ nhất, thi đấu đệ nhị mà." Phó Kiêu Phong tiếp tục khuyên nhủ.
Lục Thiệu Đông hừ một tiếng, vẫn không có ý kiến.
Anh cùng với lớp trọng điểm không có hữu nghị gì cả.
...
Khu dạy học.
Lục Thiệu Đông rời đi trong chốc lát, Vương Gia Lâm liền ôm bụng từ WC trở lại, một gương mặt con nít hết sức lực, một bộ dáng thê thảm ' Cảm giác thân thể bị móc sạch '.
" Có muốn đến phòng y tế hay không?" Lăng Nhân lo âu hỏi.
Vương Gia Lâm lắc đầu: "Không sao đâu. Bị tiêu chảy chút thôi, uống nước là tốt rồi."
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng huýt còi vang dội.
"Trận bóng rổ đã bắt đầu?" Không đợi Lăng Nhân trả lời, Vương Gia Lâm đã khẳng định trong lòng cái ý nghĩ này, vội vàng nói: "Ai nha, vậy phải vội vàng đi qua mới được."
Lăng Nhân không có hứng thú lớn với việc xem so tài, quan tâm thân thể bạn tốt hơn: "Cậu thật sự không cần đi phòng y tế sao?"
" Không cần."
Nhắc tới đi xem trận đấu bóng rổ, Vương Gia Lâm bụng không đau, thân thể cũng không giả, trong nháy mắt đầy máu sống lại.
" Không đi nữa liền không còn kịp rồi. Tớ đặc biệt muốn đi xem, xem so tài." Vương Gia Lâm vừa nói vừa nhìn hướng ra ngoài, gò má có chút ửng đỏ.
Lăng Nhân không chú ý tới sự khác thường của cô, gật đầu: "Vậy chúng ta bây giờ đi qua."
Hai người một đường chạy chậm ra khu dạy học. Đi ngang qua quầy bán đồ vặt, Vương Gia Lâm dừng lại: "Tớ mua bình nước."
Lăng Nhân khó hiểu hỏi: "Mua nước làm gì?"
"Đưa, đưa cho vận động viên nha." Vương Gia Lâm vừa nói vừa cầm nước đi tính tiền.
Quầy bán đồ vặt cách sân bóng rổ không xa, đứng ở cửa mơ hồ có thể thấy vận động viên đầy nhiệt huyết.
Thì ra xem thi đấu còn phải đưa nước cho vận động viên?
Khóe miệng Lăng Nhân hơi cong lên, thu hồi tầm mắt, cũng cầm chai nước đi tính tiền.
Cô cũng có quen một vận động viên.
...
Sân bóng rổ.
Hà Húc Dương phạm quy, Lục Thiệu Đông phạt bóng. Anh đứng ở tuyến phạt bóng, chậm rãi chuyển bóng, những cầu thủ khác mỗi người vào vị trí của mình, chuẩn bị cướp bóng.
Mấy giây sau, "Tuýt — —" Một tiếng vang thật lớn, tiếng còi trọng tài vang lên, bắt đầu tranh tài.
Lục Thiệu Đông thờ ơ giơ tay lên một cái, đang muốn tới gần ném bóng vào rổ, bỗng nhiên khóe mắt thoáng qua, thấy một bóng người gầy nhỏ xuất hiện ở trong đám người xem bóng.
Tầm mắt trong nháy mắt dừng lại thân ảnh đó, cánh tay thon dài dừng ở không trung.
Mọi người đang khẩn trương chuẩn bị cướp bóng, tập trung toàn bộ lực chú ý súc thế đãi phát*, thấy anh dừng lại, mặt đầy nghi ngờ.
*Súc thế đãi phát [蓄势待发] – (xù shì dài fā): Tích lũy/gom góp sức mạnh và chờ thời cơ hành động.
Chỉ có Phó Kiêu Phong hiểu ý, cười nhẹ nói: "Đội cổ động viên tới."
Khóe miệng Lục Thiệu Đông kéo một cái, không tệ, cổ động viên của anh tới rồi.
Thu hồi tầm mắt, hai tay anh nhẹ nhàng ném ra, bóng rổ màu đỏ từ trên không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, chuẩn xác rơi vào rổ, hiện trường tức khắc vang lên từng trận hoan hô.
Anh nhìn