Giọng của anh vẫn biếng nhác.
Người Lăng Nhân lập tức ngừng một lát, dừng lại bước chân, không xác định có phải anh đang nói chuyện với mình hay không.
Đợi một hồi, không nghe được những người khác tiếp lời.
Vậy hẳn đang nói với cô.
Do dự một lát, Lăng Nhân quay người lại, chậm rãi đưa thư ra.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian vẫn trôi, đối diện lại chậm chạp không nhận.
Lăng Nhân nghi ngờ ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải đôi mắt đẹp đào hoa, trong con ngươi cười như không cười như đang suy ngẫm.
Trong lòng bỗng nhiên không khỏi kéo căng.
Một giây kế tiếp, cô nghe anh nói — —
"Thì ra học sinh giỏi điển hình không chỉ có thích học tập đâu!"
Những lời này nói bóng gió là — — thì ra cậu không chỉ thích học tập, mà còn thích tôi.
Anh cho rằng cô đang tỏ tình với anh.
Lăng Nhân đang muốn giải thích, anh bỗng nhiên nhận lấy thư, ung dung mở ra, khóe môi nhếch lên ý cười không rõ.
Mọi người cũng cười trong lòng, Đông ca vừa mới nói, ngay cả hoa khôi của khối cũng không phải là tiên nữ, bạn học bốn mắt này lại dám bày tỏ, tinh thần can đảm mà!
Chỉ là cô cũng coi như so với người khác được đối xử hơi tốt một chút, lần trước có một cô gái ở cửa nhà ăn thổ lộ với Đông ca, dáng dấp còn thật xinh đẹp, vóc người cũng trước lồi sau vểnh, học muội cao nhất, thi đứng hạng nhất toàn thành phố, theo lý thuyết cô gái vừa đẹp vừa mềm thành tích còn tốt, Đông ca nên thương hương tiếc ngọc mới phải, kết quả cô gái người ta đưa thư tình tới, Đông ca nhìn cũng không nhìn, thuận tay liền ném vào thùng rác, cô gái kia bị tổn thương mặt mũi trắng bệch.
Chuyện phát triển tới đây coi như khá lắm rồi, chỉ là một trái tim vỡ tan thôi, thế nhưng cô gái kia không biết có dây thần kinh nào không bình thường, đuổi theo ôm lấy Đông ca, một hai phải làm bạn gái anh. Đông ca liền nổi giận tại chỗ, ném cô gái kia ra xa ba mét.
Đúng vậy, trực tiếp ném, đi.
Cô gái lúc ấy ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, rối tung rối mù, rất thương tâm.
Bọn họ cũng không nhịn được muốn đi an ủi mấy câu, liếc nhìn Đông ca mắt cũng không thèm chớp, cởi áo khoác đồng phục trên người xuống, ném vào thùng rác.
Mọi người đều biết, Đông ca đối với loại chuyện này có bệnh sạch sẽ, kiêng kỵ nhất chính là cô nữ sinh chạm vào thân thể anh.
Bạn học bốn mắt này cũng coi như vận khí không tồi, có thể được Đông ca rũ lòng thương, mở thư tình của cô ra. Phải biết vào lúc này trong thùng rác, còn nằm mấy bức thư sáng nay mới đưa tới mà còn chưa mở đâu.
Lăng Nhân cảm nhận được mọi người chung quanh nhìn chăm chú, nhất thời cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô mặc dù thành tích học tập từ nhỏ đã tốt, nhưng làm người từ trước đến giờ khiêm tốn, thêm ngoại hình cũng như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị nhiều nam sinh nhìn chằm chằm như vậy.
Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Lăng Nhân mím môi, đang muốn nói cho Lục Thiệu Đông, thư là người khác nhờ cô chuyển thay. Nữ sinh lớp dưới đó chắc là đi nhầm lớp, nghĩ tám phần nghĩ cô học lớp chín, cho nên mới nhờ cô chuyển giao.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, liền nghe anh nói — —
"Người cũng tới, còn ẩn danh?"
Lăng Nhân ngẩn ra, ẩn danh?
Đây chẳng phải là nói không rõ...
Lúc này những bạn học lớp khác đi ngang qua rối rít dừng chân, quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều.
Lăng Nhân liền vội vàng giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi, bức thư tình không phải do tớ viết, là người khác ủy thác tớ chuyển cho cậu."
Lục Thiệu Đông: "Thì ra cậu không thích tôi à!"
Anh kéo âm cuối 'À' thật dài, nghe rất thất vọng.
Lăng Nhân: "..."
Anh coi mình là người vạn người mê sao?
Lăng Nhân mím môi, trong đầu nghĩ nếu đã đưa thư đến, cô có thể đi.
Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Ánh mắt Lục Thiệu Đông sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ rẽ vào lớp bên cạnh, mới hừ cười, thu hồi tầm mắt.
Biểu tình trên mặt cô vừa rồi là cái gì thế?
— — Ghét bỏ sao?
Cô cứ như vậy coi thường anh?
Lục Thiệu Đông sờ sờ mặt mình, cảm thấy có thể là bởi vì hôm nay quên cạo râu ảnh hưởng giá trị nhan sắc.
.
Lục Thiệu Đông là người có tiếng tăm trong trường học, tất cả chuyện có liên quan đến anh đều có thể kinh động đưa tới sự chú ý, chuyện thư tình lần này cũng không ngoại lệ. Mặc dù là một hiểu lầm, nhưng vẫn bị những người không rõ chân tướng truyền ra, gây ra tranh luận sôi nổi ở trường.
"Các cậu nghe gì chưa? Lần trước có nữ sinh lớp mười hai đứng hạng nhất kỳ thi khảo sát, thổ lộ với Lục Thiệu Đông đấy."
"Xời! Hạng nhất có ích lợi gì? Nghe nói dáng dấp như vậy, Lục Thiệu Đông mới chướng mắt cậu ta."
"Dáng dấp đẹp thành tích lại tốt, Lục Thiệu Đông còn không phải cũng coi thường sao? Thật không biết Lục Thiệu Đông thích loại hình gì."
Ba nữ sinh lớp dưới vừa ăn cơm vừa nói chuyện, hồn nhiên không biết người các cô đang thảo luận ngồi ở bàn bên cạnh.
Giữa hai bàn chỉ cách một đường đi, những nghị luận này Lăng Nhân cùng Vương Gia Lâm nghe rất rõ ràng.
Vương Gia Lâm tức giận đến nổi trận lôi đình, đặt đũa xuống bàn, lúc này liền muốn