Người đối diện cười không che giấu chút nào, ánh mắt nhìn cô như lóe sáng.
Trong đầu Lăng Nhân có chút ngốc.
Cô vừa rồi rốt cuộc nói gì...
Ở trong lòng hối hận 800 lần, Lăng Nhân ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Cậu nghe lầm..."
Không chịu thừa nhận?
Lục Thiệu Đông biết cô gái nhỏ da mặt mỏng, cũng không vạch trần, cong miệng cười nói: " Ừ, có thể đúng là tôi nghe lầm."
Anh tòng thiện như lưu* đáp lại cũng không làm cho trái tim Lăng Nhân buông lỏng, luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý.
*Tòng thiện như lưu: biết nghe lời phải; biết lắng nghe; biết phục thiện.
Một giây kế tiếp — —
"Là tôi muốn mặc trang phục tình nhân với cậu."
"..."
Im lặng trong chốc lát, Lăng Nhân trở về: "Mặc đồng phục học sinh là được rồi."
" Đồng phục học sinh không phải trang phục tình nhân, cậu nói mà."
"..."
Cho nên nói cô vừa rồi vì sao lại cùng anh tranh luận vấn đề đồng phục học sinh hay trang phục tình nhân chứ?
Còn không cẩn thận đào hố cho bản thân.
Lăng Nhân cúi đầu, quyết định đơn phương kết thúc cái đề tài này.
Lục Thiệu Đông bị cự tuyệt cũng không tức giận, cong khóe miệng vui vẻ.
Phó Kiêu Phong ngồi cạnh nhìn huynh đệ nhà mình cười ngây ngô với tờ đề, không nhịn ở trong lòng chậc chậc: Bị cự tuyệt còn vui vẻ như vậy, cái ý nghĩ này đúng là xem cũng không hiểu.
Liếc nhìn tiểu mập mạp ở đối diện vùi đầu làm bài tập: "Cậu hôm nay làm gì mà nghiêm túc như vậy?"
Vương Gia Lâm đang giải một đề hàm số, đầu cũng sắp muốn nổ tung cũng không suy nghĩ nói: "Người có dáng dấp đẹp hơn tớ đang cố gắng, tớ bị đả kích." Cô thở dài nói.
"Vậy cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ đi!" Phó Kiêu Phong cười nói.
Vương Gia Lâm trừng mắt đánh tới, "Đừng ngồi đối diện tớ."
"Còn không cho người ta nói thật."
Cái đao này đánh xuống cũng được đấy. Vương Gia Lâm giận đến nói không ra lời, trực tiếp hóa mắt thành đao.
Phó Kiêu Phong thấy vậy liền vội vàng sửa lời nói: "Nói đùa với cậu thôi, toàn thế giới cậu đẹp nhất."
"..."
" Tiểu tiên nữ cũng không đẹp bằng cậu."
Ai da, lời này hình như không nên nói.
Quay đầu, quả nhiên nhận được một một con mắt như dao khác.
— — ai ai ai, làm bạn với một đám trái tim như pha lê thật là mệt mà.
" Nói sai rồi, tiểu tiên nữ nhà cậu đẹp nhất trên thế giới." Phó Kiêu Phong chân chó mà nói với chủ nhân của con mắt tựa như dao đó.
Hai chữ ' nhà cậu ' thành công lấy lòng Lục Thiệu Đông. Anh cong cong môi, ngay cả khách sáo cũng miễn, trực tiếp quay về với vẻ mặt ' tiểu tiên nữ nhà tôi đương nhiên đẹp nhất trên thế giới '.
Phó Kiêu Phong: ...
Có thể khiêm tốn một chút không.
Ngày hôm sau, Triệu Thư Yến quả nhiên tới lớp trọng điểm tìm Lăng Nhân, đưa bản thảo đọc diễn cảm cho cô.
"Lăng Nhân học tỷ, lúc nào chị rảnh, chúng ta cùng nhau luyện tập?" Triệu Thư Yến lớn lên dịch sự văn nhã, thành tích lại tốt, ở trường học rất được nhiều nữ sinh theo đuổi. Tuy rằng ngày hôm trước bị Lăng Nhân cự tuyệt, có chút bị đả kích, nhưng lúc này đã khôi phục tự tin ngày xưa, tinh thần phấn chấn.
"Tan học hôm nay em có rảnh." Hắn lại bổ sung một câu.
Lăng Nhân nhận lấy bản thảo đọc diễn cảm, suy nghĩ một chút, nói: "Chị cũng vậy."
" Được, hẹn gặp chị ở tầng hai của trung tâm hoạt động sinh viên sau giờ học. Đây là số điện thoại di động của em, giữ liên lạc."
Hắn đưa tới một tờ giấy ghi chú, phía trên viết một chuỗi dãy số. Hiển nhiên là đã chuẩn bị trước.
Lăng Nhân nhàn nhạt liếc nhìn, không nhận: "Chị trực tiếp đi trung tâm hoạt động sinh viên tìm em."
Giọng điệu việc công xử theo phép công.
Điều này Cái này làm cho Triệu Thư Yến lại lần nữa bị đả kích, mặt hắn hơi trắng, dùng giọng nói tựa như đừa giỡn hóa giải lúng túng: "Học tỷ chẳng lẽ cũng không dùng điện thoại di động sao?"
"Cũng gần giống vậy."
Đầu năm nay còn có người không dùng không điện thoại di động sao?
Triệu Thư Yến không tin lắm, nhưng thấy giọng thản nhiên của cô, không giống nói dối, liền nửa tin nửa ngờ nói: "Như vậy sao, vậy thì tan học gặp lại."
...
Lớp chín.
Một đám ' Thám tử ' mai phục ở trên hành lang lập tức báo cáo địch tình cho lão đại.
" Hôm nay có một tên tiểu bạch kiểm có ý đồ cấu kết tiểu tiên nữ, nhưng mà bị cự tuyệt thảm thiết." Vương Liên nói.
Tiểu bạch kiểm?
Lục Thiệu Đông nghĩ đến chuyện KFC tối hôm qua, trong lòng đối với thân phận ' Tiểu bạch kiểm ' đoán được tám phần.
Anh vốn ở đối diện bục giảng, hai chân dài tùy ý mở ra, đặt hai bên bàn học, nghe được bốn chữ ' cự tuyệt thảm thiết ', liền có hứng thú, xoay người một cái nhìn Vương Liên, nâng hai chân lên, cong môi hỏi: "Nói lại cẩn thận, phương thức thảm như thế nào?"
Nghe giọng điệu này của lão đại, là ngại còn chưa đủ thảm?
Vương Liên nghiền ngẫm ra ' thánh ý ', lập tức nói chuyện tự nhìn được, nghe được, thêm dầu thêm mỡ.
Lục Thiệu Đông hứng thú nghe, rất vừa lòng, sau đó chuyển chủ đề: "Tôi nhớ tối hôm nay, ở trung tâm hoạt động sinh viên có biểu diễn kịch nói?"
" 《 Công chúa Bạch Tuyết cùng chú lùn 》, nghe nói rất nhàm chán."
"Gọi mọi người, tối nay cùng đi xem kịch."
"..."
Kịch nhàm chán như thế có gì hay?
Là đi xem tiểu tiên nữ chứ gì?
.
Buổi tối ở trung tâm hoạt động sinh viên người không nhiều, mấy chục giáo bá xuất hiện, làm cho tổ kịch 《 Công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn 》 thụ sủng nhược kinh.
Số người xem lần đầu đột phá, điều này làm cho giáo viên câu lạc bộ cao hứng không thôi, một bên hướng dẫn diễn xuất, một bên phân phó chụp hình tổ học sinh: "Mau, chụp hình, phát thông cáo lên. Tổ kịch chúng ta sắp được nghênh đón mùa xuân rồi."
Các diễn viên trong câu lạc bộ cũng vô cùng kích động, diễn cũng đặc biệt ra sức.
Người xem dưới đài cũng rất gắng sức — — dù sao lão đại có nói trước, phải chứng minh sự tu dưỡng tốt của khán giả ' chân thực '.
Cho nên mặc dù kịch bản siêu nhàm chán, nhưng bọn họ vẫn cười đến mặt rút gân.
Bên cạnh câu lạc bộ kịch là câu lạc bộ văn học, từ trên khán đài có thể thấy rõ động tĩnh bên kia.
Lục Thiệu Đông từ khi ngồi vào, tầm mắt vẫn không thu hồi lại, từ đầu đến cuối