" Đi thôi."
Lục Thiệu Đông ôm vai cô gái nhỏ một chút, để cô đi ở phía trước mình.
Lăng Nhân gật gật đầu, xuống tầng đồng thời hỏi anh: "Nghe nói có phụ huynh tới khiếu nại?"
" Hình như là có chuyện này."
Giọng bình thản, tựa như chuyện này căn bản không có quan hệ với mình.
Lăng Nhân: “……”
Anh một chút cũng không lo mình bị thôi học sao?
Hay là nói... Anh căn bản không quan tâm?
Lục Thiệu Đông không phải là không quan tâm, mà là anh không muốn để cho cô vì chuyện của mình mà lo âu, cho nên mới biểu hiện bình tĩnh như vậy.
Hai người một đường không nói gì.
Sau khi đến tòa nhà của ủy ban thành phố, Lục Thiệu Đông tháo mũ bảo hiểm xuống, nói: "Ngày mai mấy giờ tôi tới đón cậu?"
Lăng Nhân sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Ồ, 7 giờ rưỡi."
"Được."
"Tớ đi trước đây."
"Ừ."
Lục Thiệu Đông gật gật đầu, nhìn theo cô đi vào tiểu khu, mới lần nữa đội mũ bảo hiểm lên, khởi động xe rời đi.
...
Lăng Nhân thất thần mà lên tầng, vừa mở cửa, thấy ba Lăng Vu Hải ngồi ở trên sô pha ở phòng khách xem tin tức, kinh hỉ không thôi — —
"Ba?!"
Ông hôm nay sao lại ở nhà?
A! Đúng rồi, buổi sáng mẹ nói, ba tối nay ăn cơm ở nhà.
Cô lại quên mất chuyện này.
Lăng Nhân vỗ vỗ đầu, nhanh chóng đổi dép, chạy chậm tới, khi đi ngang qua nhà ăn nhìn thấy mẹ Đường Duyệt bận rộn trong phòng bếp, dì Trương ở một bên làm trợ thủ.
"Mẹ tự mình xuống bếp?"
Điều này còn hiếm thấy hơn việc ba về nhà ăn cơm.
Trên mặt Lăng Nhân tràn đầy kinh ngạc: "Ba, hôm nay có chuyện vui gì sao ạ?"
"Ha ha, nha đầu này. Chẳng lẽ có chuyện vui người một nhà mới có thể tụ tập bên nhau sao?" Lăng Vu Hải vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Tới đây ngồi."
Lăng Nhân cười hắc hắc hai tiếng, tháo cặp sách xuống, ngoan ngoãn đi qua ngồi.
Đúng vậy, đây đối với gia đình bình thường mà nói là chuyện quá mức bình thường, không cần lý do.
Nếu bọn họ cũng là gia đình bình thường thì tốt rồi.
"Thi như thế nào?" Lăng Vu Hải hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu: “Phát huy không tốt lắm ạ."
"Chưa hiểu rõ kiến thức, hay là quá khẩn trương? Phân tích nguyên nhân chưa?"
Phân tích rồi.
Lúc thi phân tâm.
Lăng Nhân nhớ tới chuyện ở trường học, tâm tình lại trầm trọng.
Có nên nói chuyện buổi sáng cho ba không?
Ông là Bí Thư thành ủy, nói không chừng có thể có biện pháp giúp Lục Thiệu Đông.
Lăng Nhân rối rắm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Ba, con có một việc muốn nói cho ba."
Ngữ khí thập phần nghiêm túc.
Lăng Vu Hải vốn vừa xem tin tức vừa trò chuyện, lúc này thấy cô đặc biệt nghiêm túc, liền tắt TV, hỏi: "Chuyện gì?"
"Buổi sáng hôm nay khi con đi học, con bị mấy nam sinh chặn trên đường."
Lăng Nhân đầu đuôi gốc ngọn nói ra chuyện hồi sáng, bao gồm Vương Liên bị thương, Lục Thiệu Đông đánh người cùng với phụ huynh học sinh bị đánh tới trường học khiếu nại.
Lăng Vu Hải lập tức giận tím mặt: “Đây là bạo lực học đường, là trường học thất trách! Ngày mai ba đưa con đi trường học, thuận tiện đi nói chuyện với hiệu trưởng."
Đưa cô đi?
Nhưng mà Lục Thiệu Đông nói muốn tới...
Lăng Nhân tạm thời để chuyện đưa đi học sang một bên, còn nói: "Nghe nói những phụ huynh kia yêu cầu trường học đuổi người nam sinh cứu con kia."
" Lấy bạo chế bạo quả thật nên xử phạt, nhưng đuổi học thì quá mức. Chuyện này con không cần lo lắng, ba sẽ xử lý."
Quá tốt.
Lăng Nhân ở trong lòng thở phào một hơi, nâng lên nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn ba. Con trước vào phòng cất cặp sách."
Vừa đứng lên, phát hiện mẹ bưng mâm đựng trái cây đứng ở bên cạnh, sắc mặt xanh mét.
"Mẹ — —"
Lời còn chưa dứt, đã bị đánh gãy — —
"Anh lần trước không phải nói không thể mấy quyền mưu tư sao? Đối với chuyện của con gái, dùng quyền lợi lại rất sảng khoái."
Giọng cực kỳ lạnh lùng, mang theo hận ý.
Đây là lần đầu tiên Lăng Nhân nghe mẹ nói như vậy, mặc dù không phải là nói với cô, nhưng chấn động cũng không nhỏ, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Sắc mặt Lăng Vu Hải tái xanh, cố nén tức giận, nói với Lăng Nhân: "Nhân Nhân con về phòng trước."
"Ồ."
Lăng Nhân nghe lời ôm cặp sách bước nhanh trở về phòng, khi đóng cửa, nghe được Lăng Vu Hải nói ——
"Cái gì mà con gái của anh? Là con gái của chúng ta! Trái tim của em làm bằng sắt sao? Không có hơi ấm nào?"
Trong khoảnh khắc, chân mềm nhũn, ngã dựa vào trên cửa.
Cô vừa rồi cũng cảm thấy tiếng xưng hô ' con gái anh ' này có chút không được tự nhiên, còn tưởng rằng là là mình đa nghi.
Thật ra thì cũng không ngoài suy đoán, cô vẫn cảm thấy ở trong lòng của mẹ, căn bản không có cô con gái này.
Nếu không cũng sẽ không lãnh đạm như vậy.
Mặc dù sớm đã thành thói quen, nhưng... Vẫn có chút khổ sở.
Đều nói tình thương của mẹ vĩ đại nhất, tại sao cô một chút cũng không cảm giác được?
Tiếng cãi vả đứt quãng từ ngoài cửa truyền tới, Lăng Nhân không muốn nghe, đeo tai nghe lên, chỉnh âm lượng tối đa.
Hồi lâu, tâm tình bình tĩnh trở lại, sau đó cầm di động nhắn tin cho Lục Thiệu Đông.
...
Lúc Lục Thiệu Đông thấy tin nhắn của Lăng Nhân đã hơn chín giờ tối, sau khi anh từ tòa nhà ủy ban thành phố trở về, liền cùng Phó Kiêu Phong, Thạch Vũ cùng nhau chơi bóng rổ, vừa chơi vừa nói chuyện phiếm, không chú ý kiểm tra điện thoại di động.
【 Cô gái nhỏ: Ba tớ ngày mai muốn đưa tớ tới trường học. 】
Anh nhìn màn hình nhíu mày, trả lời: 【 Được. 】
Sau đó cởi quần áo chơi bóng đi tắm rửa.
Nước lạnh như băng từ đỉnh đầu lao xuống, cả người nhất thời thần thanh khí sảng.
Anh lau sạch giọt nước trên mặt, mở mắt ra, nhớ tới cuộc đối thoại cùng Phó Kiêu Phong ở trên sân bóng — —
"Tớ nói này, cậu định lúc nào thổ lộ hả? Anh em, cho tớ nhắc nhở cậu một câu, thanh xuân chỉ còn lại nửa năm, yêu là phải nắm chặt, đừng chờ đến sau khi tốt nghiệp thì hối tiếc không kịp!"
"Sau khi tốt nghiệp không thể yêu đương?"
"Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy? Cậu bây giờ nếu đã cải tà quy chính, vậy khẳng định muốn theo như ước mộng ban đầu, đi đọc trường quân đội. Mà tiểu tiên nữ, lấy thành tích của cậu ấy học trường gì cũng được, nhưng mà — — tớ đoán cậu ấy chọn trường quân đội khả năng không lớn."
...
Tắm xong, Lục Thiệu Đông nằm ở trên giường trằn trọc trở mình hồi lâu, từ đầu đến cuối không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Phó Kiêu Phong nói đúng, anh vẫn muốn vào trường học quân đội.
Tuy rằng đã từng một lần vô cùng không hiểu cha, nhưng bây giờ anh biết, có vài người quả thật có thể quan trọng đến không tiếc dùng tính mạng đi bảo vệ.
Học trường quân đội, ý là sau khi tốt nghiệp phải tách ra với cô.
Có nên nghe đề nghị của Phó Kiêu Phong không... Nắm chắc thời gian?
.
Cùng lúc đó, Lăng Nhân cũng còn chưa ngủ, nhưng mà làm cô lo lắng không phải tiền đồ, mà là quan hệ của cha mẹ.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, làm cho quan hệ của bọn họ lãnh đạm như vậy?
Không có tình cảm sao?
Nhưng mà sáng nay lúc ra cửa, lúc mẹ nói tới ba sẽ trở về ăn cơm chiều, rõ ràng rất cao hứng.
Mất ngủ đến rạng sáng, ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Nhân cảm giác đầu có chút