Lăng Nhân theo tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Lục Thiệu Đông lười biếng ôm tay dựa nghiêng trên cửa phòng học, nửa khóe miệng bên trái hơi nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc lưu manh.
"Cậu sao lại tới rồi?" Cô chạy chậm qua, ngọt ngào cười với anh.
Lục Thiệu Đông híp mắt lại, giọng nhàn nhạt: "Ở cửa trường học đợi cậu không được, tới xem một chút."
"À, lúc vừa mới tan học, tớ còn mấy bài chưa làm xong, chậm trễ một lát." Cô giải thích.
“Không có việc gì.”
Lục Thiệu Đông buông hai tay đang ôm ra, hơi hơi khom lưng, nhận lấy cặp sách trên tay cô, nói: “Đi thôi.”
" Ừ."
Lăng Nhân gật gật đầu, theo Lục Thiệu Đông đi ra phòng học.
Trong phòng học lớn như vậy, trong nháy mắt chỉ còn lại một mình Dư Yên Nhiên.
Cô ta ngơ ngác nhìn về phía trước đã không còn một bóng người, như ngã vào hầm băng lạnh thấu tim, hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Cô ta sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
Ở trong mắt Lục Thiệu Đông, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Lăng Nhân. Mà đối với những người khác, anh thậm chí một ánh mắt cũng không muốn bố thí, cho dù cô ta cũng không kém hơn Lăng Nhân.
Vì sao?
Rõ ràng cô ta mới là người tới trước, vì sao lại bị Lăng Nhân tới sau vượt trước?
Anh rốt cuộc chướng mắt cô ta cái gì?
Anh dựa vào cái gì chướng mắt cô ta?
Dư Yên Nhiên mím miệng thật chặt, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không cho nước mắt nơi vành mắt rơi xuống.
Hồi lâu, cô ta xoa xoa khóe mắt, sau đó về chỗ ngồi thu dọn cặp sách.
Một lát sau, Mạnh Thanh Thanh chạy vào phòng học, nói: "Yên Nhiên, thật may cậu vẫn chưa đi. Cậu biết tớ vừa gặp ai trên đường trở về không? Tớ gặp Lục Thiệu Đông..."
"Đừng nói nữa!" Dư Yên Nhiên đột nhiên cắt đứt cô ta, trong giọng nói mang theo tức giận.
Mạnh Thanh Thanh hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Yên Nhiên, cậu sao vậy?"
"Tớ sau này đều không muốn nghe tên cậu ấy nữa, cậu sau này cũng đừng ở trước mặt tớ nói về cậu ấy."
"Nhưng cậu không phải... Thích cậu ấy sao?"
"Cậu ấy không thích tớ."
"Nhưng... "
"Cậu nghe không hiểu sao? Cậu ấy không thích tớ, bất kể thành tích tớ ưu tú ra sao, dáng dấp xinh đẹp bao nhiêu, cậu ấy cũng không thích tớ."
Cảm xúc của Dư Yên Nhiên đã kề cận tan vỡ, nhưng cô vẫn hết sức khắc chế chính mình, hít sâu một hơi, cô lần nữa nhấn mạnh: "Từ hôm nay trở đi, tớ cũng không thích cậu ấy nữa."
Anh vừa rồi nói rất rõ, cô không thể nào tranh thắng, không, nói chính xác là — — cô căn bản không có tư cách dự thi.
Ở trong cuộc đua tình yêu của bọn họ, chỉ có hai người họ, không còn người nào nữa.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cô rất hâm mộ Lăng Nhân.
Thật hâm mộ thật hâm mộ.
Cảm giác được người mình thích nâng trong lòng bàn tay, nhất định đặc biệt hạnh phúc chứ?
Nếu không, sao sẽ tự tin như vậy?
Tựa như có toàn thế giới.
.
Dư Yên Nhiên không đoán sai, Lăng Nhân quả thật cảm giác rất hạnh phúc, nhất là thứ tư.
Bởi vì thứ tư là ngày Lục Thiệu Đông trở lại trường.
Hai người như thường ngày cùng học chung, lúc đến bên ngoài phòng học lớp chín, Lăng Nhân nhận lấy cặp sách của mình, vẫy vẫy tay với anh: "Tớ đi tới phòng học trước đây, tan học gặp lại."
Lục Thiệu Đông hơi hơi gật đầu: "Đi đi."
Nhưng mà, anh không đợi được sau tan học.
Đợi bóng lưng cô gái nhỏ quay vào phòng học lớp trọng điểm, Lục Thiệu Đông mới kéo khóe miệng một cái, từ cửa sau đi đến chỗ ngồi trước.
Ngồi xuống, nhóm giáo bá liền vây lại.
" Lão đại, anh cuối cùng cũng trở lại! Chúng em nhớ anh muốn chết!"
" Đúng vậy! Lão đại anh không ở đây, lớp chúng ta giống như Hoa Qủa Sơn không có Mỹ Hầu Vương, thật thê lương."
" Ai má ơi, vỗ mông ngựa này cũng thật buồn nôn, cận thận vỗ đến chân ngựa đấy."
“Ha ha ha ha.”
……
Lục Thiệu Đông cũng cong khóe miệng nhàn nhạt mà cười cười, nói: “Đừng vây quanh ở nơi này. Đều đi học tập đi."
Mọi người còn đang hi hi ha ha.
"Học tập cái gì chứ, tất cả đều không hiểu, cũng không biết nên bắt đầu học từ đâu."
"Cũng thế cũng thế. Tao bây giờ muốn nhanh chóng lăn lộn xong lớp mười hai."
"Tao lớp mười hai cũng sắp lăn lộn không nổi nữa. Thần ơi, cho thời gian trôi qua nhanh một chút đi."
...
Nghe vậy, Lục Thiệu Đông vừa nhấc mắt, nhàn nhạt nói: "Không học tập, định sau khi tốt nghiệp đi dọn gạch sao?"
Mọi người lập tức thu hồi biểu tình không đứng đắn, lại không dám ba hoa.
Đông ca nói chính là thánh chỉ, anh nói muốn học tập, vậy phải học tập.
Nhưng mà hiện giờ là tình huống như thế nào?
Vì theo đuổi tiểu tiên nữ, Đông ca định tẩy trắng toàn bộ lớp học sao?
Nam sinh bây giờ, thật là không có tiết tháo, vì theo đuổi con gái, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
— — vậy bọn họ cũng chỉ có thể cứng rắn giả bộ làm học sinh tốt, làm hết sức mình.
“Lão đại nói rất đúng, đi, học tập."
“Đúng vậy, mỗi ngày học tập thật tốt hướng về phía trước.”
"Đầu treo xà, dùi đâm đùi*!"
*Tôn Kính triều Tấn khi đọc sách đã cột tóc của mình lên trên xà ngang, để tránh ngủ gật. Thời chiến quốc, Tô Tần mỗi khi đọc sách cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ liền lấy cái dùi đâm vào đùi mình. (Tam Tự Kinh)
……
Mọi người tốp năm tốp ba tan đi.
Lục Thiệu Đông kéo kéo khóe miệng, cũng lấy đề ra bắt đầu làm.
Phó Kiêu Phong kéo ghế, ngồi vào bên cạnh anh, cười hì hì nói: "Chủ nhật tuần này chính là Nguyên Đán. Chúng ta chiều thứ bảy xuất phát, leo lên đến đỉnh núi cắm trại, vừa vặn còn có thể cùng nhau bước qua một năm, cậu cảm thấy thế nào?"
Bút trong tay Lục Thiệu Đông dừng một giây, sau đó gật đầu: "Có thể."
"Vậy thì quyết định như vậy. Tớ mua đồ ăn vặt, dụng cụ cắm trại do tiểu Thạch chuẩn bị."
Trầm mê trò chơi một vạn năm Thạch Vũ sâu kín ngẩng đầu: “ Tại sao lại là tớ?"
“Không muốn? Vậy cậu mua đồ ăn vặt cũng được. Nhưng mà vạn nhất đến lúc đó mua đồ ăn vặt không hợp khẩu vị các cô gái, cậu đừng hy vọng tớ giải thích giúp cậu."
Thạch Vũ