Phó Kiêu Phong nghe được Thạch Vũ miêu tả, cười đến eo cũng không đứng thẳng được.
" Học sinh giỏi đúng là có văn hóa. Ngay cả cự tuyệt cũng lịch sự nho nhã như vậy, không nói ' ném vào thùng rác ' mà nói — — ' đặt lên thùng chứa kia ' — — nhìn xem, có bao nhiêu lịch sự? Trong phạm vi của chúng ta chỉ thiếu người có văn hóa này!"
Lục Thiệu Đông không có tiếp lời, ánh mắt rơi vào dưới cây đa cách đó không xa, trong lòng suy nghĩ: Trời nóng bức lại mặc áo khoác, không nóng sao?
Từ lần trước có ' phúc ' bị phạt cùng Lục Thiệu Đông, Lăng Nhân mỗi ngày cơ hồ đều đều đi đường vòng tránh anh, tận lực không trêu chọc anh, nhưng anh vẫn không dựa theo sự chờ mong của cô, đại phát từ bi kết thúc ' tự học buổi tối '.
Ngày mai chính là ngày thi khảo sát đầu tiên.
Buổi chiều sau khi tan học, Lăng Nhân như thường ngày bị bắt ở lại tự học.
Không biết có phải thi hàng tháng khiến mọi người hưng phấn hay không, tiếng ồn ào bên cạnh so với ngày thường còn khoa trương hơn, ngoài bài Poker ra, còn có một bàn mạt chược, một bàn Werewolf.
Bạn học lớp bên cạnh tận tâm tận lực như vậy vì ' hộ giá hộ tống ' cuộc thi lần này cô không đạt, cô cũng không nhịn được mà muốn cảm động một chút.
Lăng Nhân nhức đầu xoa xoa huyệt Thái dương, mạnh mẽ tập trung lực chú ý.
Nhưng mà cũng không có ích lợi gì, một đề cũng không làm được.
Than thở một tiếng, cô có chút tức giận mà ném bút, ngây ngẩn một hồi, tựa như hạ quyết tâm, cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài, sau khi đi qua cửa lớp bên cạnh, bỗng nhiên mắt nhoáng lên nhìn thấy một người đi từ bên trong ra cản lại, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, cô không kịp dừng bước, trực tiếp đâm vào trong ngực người nọ.
Thân thể đụng chạm trong nháy mắt, cô nhận ra người tới.
Trái tim nhảy tới cổ họng.
Tiếp theo, một tiếng cười trầm thấp từ đỉnh đầu truyền tới — —
"Muốn nhào vào trong ngực tôi như vậy sao?"
Lăng Nhân lớn như vậy cho tới bây giờ chưa có dựa gần nam sinh như vậy, cô không nghĩ nhiều liền theo bản năng lui về sau, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng.
Hai tay Lục Thiệu Đông đút vào trong túi quần đồng phục, mi mắt rũ thấp, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, khóe miệng mang theo giễu cợt.
Một đám tiểu đệ trong phòng học cũng ngưng tạo tiếng ồn, đồng loạt nhìn tới. Thấy Lăng Nhân đeo cặp sách, không khỏi thầm nghĩ: Muốn chạy trốn? Lá gan của cô gái nhỏ thật lớn mà.
Thật ra thì bọn họ cũng rất hy vọng cô chạy trốn, dù sao bọn họ cũng có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm — — ví dụ như ngủ đánh rắm, thật sự không muốn cùng cô lãng phí mỗi đêm đến 9 giờ.
Lão đại không biết bị đứt cọng dây thần kinh nào, một hai phải dây dưa với cô gái nhỏ này.
Nếu không phải giá trị nhan sắc của cô gái nhỏ bình thường, bọn họ cũng hoài nghi lão đại vừa ý người ta, cố ý tạo cảm giác tồn tại trước mặt người ta.
...
Hai người Lăng Nhân cùng Lục Thiệu Đông cũng không nói lời nào, giằng co lẫn nhau.
Chốc lát sau, Lục Thiệu Đông dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: "Bài tập còn chưa làm xong, không thể đi nha."
Lại là giọng kéo dài âm cuối, bộ dáng thật đáng tiếc đó.
Lăng Nhân cắn cắn môi, giương mắt nhìn về phía anh, giọng ôn nhu hỏi: "Lục Thiệu Đông, cậu muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho tớ?"
Lục Thiệu Đông khiêu mi, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Rốt cuộc hiểu được chủ động tới tìm anh?
Hồi lâu, môi mỏng của anh nhếch lên, khóe miệng mang theo ý cười lưu manh: "Gọi ca."
Lăng Nhân: ...
Hai tay Lục Thiệu Đông ôm ngực, dù bận vẫn nhàn nhã chờ cô gọi ca.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lăng Nhân cúi đầu trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thuận theo ý anh, kêu một tiếng.
— — dù sao cũng sẽ không rơi miếng thịt nào.
Cố nén cảm xúc xấu hổ trong nội tâm, Lăng Nhân há miệng: "Đông — — Đông — —"
... Còn khó khăn hơn so với tưởng tượng.
Hoàn toàn không thể gọi ra miệng.
Lăng Nhân nhìn về Lục Thiệu Đông, trong mắt anh từ đầu đến cuối đều mang ý cười, tựa như chắc chắn cô không làm được.
... Không được, phải gọi ra.
Hiếm thấy anh hôm nay đại phát từ bi, bỏ qua cơ hội lần này, không nhất định sẽ có lần sau.
Hít sâu một hơi, Lăng Nhân hạ quyết tâm, nhanh chóng nặn ra hai chữ: "Đông ca."
Giọng cứng rắn cực kỳ, bên tai mơ hồ nóng lên.
Gọi xong, Lăng Nhân mạnh mẽ đè nội tâm đang cảm thấy ngượng ngùng xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng anh, tỏ ý anh thực hiện cam kết, bỏ qua cho cô.
Kết quả — —
"Gọi một tiếng ca mà thôi, cậu không cần thấy chết không sờn như vậy."
" ... "
Lăng Nhân cố nén tức giận, giọng bình tĩnh nhắc nhở anh: "Tớ gọi rồi."
Lục Thiệu Đông gật gật đầu: "Mặc dù không ngọt ngào, bất quá miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, hôm nay để cho cậu về, ngày mai không ngừng cố gắng."
Lăng Nhân ngẩn ra, ngày mai không ngừng cố gắng ý là — — gọi một tiếng ca cho đi một lần? !
Lăng Nhân bỗng nhiên có cảm giác bị trêu đùa, tức giận cùng ủy khuất tích