Lăng Nhân ngơ ngác thật lâu, không biết nên tiếp lời thế nào, dời mắt nhìn loạn, cuối cùng ném xuống một câu: "Tớ đi phòng vệ sinh."
Sau đó như trốn chạy đi.
Lục Thiệu Đông nheo mắt sờ sờ cằm.
Chẳng lẽ còn chưa hết giận?
...
Lúc Lăng Nhân từ phòng vệ sinh trở về, vừa lúc gặp phải hai nhóm khác cũng về tụ họp lại.
"Oa, nhiều đồ ăn vặt như vậy sao? Lục Thiệu Đông đối với cậu thật tốt!" Vương Gia Lâm nhìn đồ ăn vặt của Lăng Nhân chảy nước miếng.
Lục Thiệu Đông hai tay ôm ngực, không tệ, tiểu mập mạp thật tinh mắt.
Phó Kiêu Phong: “……”
Còn không phải chỉ là một túi đồ ăn vặt thôi sao, nghiêm khắc khinh bỉ người nào đó không từ thủ đoạn, phá hư đội hình lấy lòng con gái.
"Danh sách của cậu tớ đều nhớ kỹ rồi, cuối tuần bảo đảm mua cho cậu." Phó Kiêu Phong hết sức vãn hồi hình tượng của mình.
Vương Gia Lâm ' cắt ' một tiếng, ném cho cậu một cái liếc mắt.
Phó Kiêu Phong: "..." Đãi ngộ khác biệt có cần phải rõ ràng thế không?
Lăng Nhân buồn cười mà mím môi, mở túi ra, hỏi Vương Gia Lâm cùng Chu Vân Dạng, “Các cậu muốn không?"
Vương Gia Lâm mừng rỡ: "Oa thật tốt! Hắc hắc."
"Vậy tớ cũng không khách khí." Chu Vân Dạng nhẹ giọng nói.
...
Ba cô gái trước đó ước định làm xong danh sách đồ ăn vặt, liền đi dạo phố, nhưng nam sinh ngoài ý muốn gia nhập làm cho kế hoạch này ngâm nước nóng, làm xong chuyện chính liền chia thành ba nhóm nhỏ dẹp đường hồi phủ.
Lúc Lăng Nhân về nhà, cha Lăng Vu Hải cũng ở, ở trên sô pha bắt chéo chân đọc báo.
Mẹ Đường Duyệt càng đặc biệt ở trong phòng bếp giúp cô hâm sữa bò.
“Ba, mẹ.” Cô kêu một tiếng, đổi giày vào nhà, hỏi: “Dì Trương hôm nay không ở đây sao?"
"Ở quê nhà bà ấy có chuyện, cho bà ấy nghỉ một tuần."
Lăng Vu Hải đáp, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm báo chí.
Lăng Nhân hiểu rõ gật gật đầu.
Ý tứ là…… Một tuần tiếp theo này, mẹ sẽ tự mình xuống bếp?
Đã lâu chưa ăn cơm mẹ nấu đâu.
Lăng Nhân cao hứng mà nhếch lên khóe miệng, nhận lấy sữa bò Đường Duyệt đã hâm nóng, ngọt ngào mà nói: “Cảm ơn mẹ."
Đường Duyệt mất tự nhiên mà “ừ" một tiếng, xoay người tiếp tục thu dọn phòng bếp.
Lăng Vu Hải giương mắt liếc nhìn vợ một cái, trên mặt viết ba chữ to ' không tán đồng ', sau đó hỏi Lăng Nhân: “Ở trường học có khỏe không? Còn có người bắt nạt con không?"
"Không có ạ." Lăng Nhân lắc đầu, nói: “Mọi người đều rất tốt với con.
Có Lục Thiệu Đông ở đó, không ai dám bắt nạt cô.
Sau khi trở về phòng, Lăng Nhân theo thói quen ngồi bên cửa sổ hóng gió, nhìn bầu trời đêm uống sữa bò, trong lòng bách chuyển thiên hồi*.
*Tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Gần đây số lần ba về nhà càng ngày càng nhiều, mà mẹ cũng quan tâm chuyện trong nhà nhiều hơn trước kia, không hề giống người ngoài cuộc nữa.
Đây có phải bày tỏ quan hệ của bọn họ có chút hòa hoãn rồi không?
Tuy rằng không biết vì sao lại phát sinh thay đổi như vậy, nhưng — —, mặc kệ, có thay đổi thì tốt rồi.
Cong môi cười, ánh mắt của Lăng Nhân rơi xuống túi mua hàng bên cạnh, lại nghĩ tới tình hình lúc ở siêu thị, phảng phất còn có thể nghe được tiếng anh trầm thấp nói, ba chữ ' muốn dỗ cậu ' không ngừng xoay vòng trong đầu, nụ cười trên khóe miệng có chút ngốc.
Cô đặt cốc sữa bò ở trên bàn sách cạnh giường, nắm lấy thỏ trắng lớn ở trong góc, ôm vào ngực.
Bỗng nhiên cảm thấy thật thần kỳ.
Rõ ràng lúc tan học còn có chút buồn buồn không vui, bây giờ lại thật vui vẻ.
Chỉ ngắn ngủi mấy giờ.
Đây là lần đầu tiên cô ở trong một thời gian ngắn như vậy, cảm xúc lại phập phồng nhiều như vậy.
Tại sao vậy?
.
Thứ bảy là một ngày nắng, mặt trời lên cao, vạn dặm không mây.
' Nhóm sáu người ' hẹn buổi chiều tập họp ở cửa trường học, sau đó cùng nhau xuất phát đi Nam Sơn cắm trại.
Lăng Nhân sớm thu dọn xong hành lý, sau khi ăn xong cơm trưa liền vùi trên ghế sô pha đọc sách, chờ Lục Thiệu Đông tới đón.
“Trên đường mang theo dự phòng.” Đường Duyệt bỗng nhiên đưa qua một hộp thuốc nho nhỏ.
"Cảm ơn mẹ."
Lăng Nhân mở hộp thuốc ra, phát hiện bên trong trừ một ít thuốc bôi ngoài, còn có bình phun phòng muỗi, băng dán vết thương, dầu hoa hồng... Cơ bản trong quá trình leo núi đều có khả năng dùng đến, đều chuẩn bị.
Nhìn hộp thuốc đầy, trong lòng Lăng Nhân cảm động không thôi, muốn nói gì đó, rồi lại không biết nói gì.
Đúng lúc này, Lục Thiệu Đông gọi điện thoại đến ——
"Tôi ở bên ngoài tiểu khu nhà cậu."
"Được. Tớ lập tức đi xuống.”
Đeo cặp sách lên, Lăng Nhân hô to một tiếng: “Mẹ, con đi đây."
Biểu tình trên mặt Đường Duyệt cứng lại, sau đó gật gật đầu, “Chú ý an toàn.”
"Vâng ạ."
Lăng Nhân gật đầu, đổi giày ra cửa.
Ra ngoài đóng cửa trong chớp mắt. đáy mắt Đường Duyệt thoáng hiện một tia cô đơn.
Vừa rồi câu ' con đi đây ' kia nghe vào trong tai, lại có chút không nỡ.
...
Tòa nhà của ủy ban thành phố.
Lăng Nhân xa xa nhìn thấy Lục Thiệu Đông chờ ở bên ngoài, chạy chậm tới, cười nói: "Đi thôi."
Lục Thiệu Đông nhìn lúm đồng tiền như hoa trên mặt cô gái nhỏ, lanh lẹ gật gật đầu: "Ừ."
Nụ cười của cô như phong vũ biểu* trong lòng anh. Chỉ nhìn thấy cô nhíu mày một chút thôi, anh đều cảm thấy mây đen giăng đầy, nghẹn muốn chết.
*Dụng cụ để đo áp suất của khí quyển và theo đó để dự đoán thời tiết.
"Đồ đều mang đủ rồi sao?" Anh lên xe máy, hỏi người ở ghế sau.
"Mang đủ." Lăng Nhân nhẹ giọng nói, nhớ tới tin nhắn buổi sáng nhận được — —
【 Lục Thiệu Đông: Dựa theo danh sách trong ảnh đóng gói hành lý. 】
Anh lo lắng cô không biết mang gì sao?
Lăng Nhân nhấp môi, lại nói: “Dựa theo danh sách đóng gói cậu cho, chuẩn bị từng cái, một món cũng không thiếu."
Nghe lời như vậy?
Lục Thiệu Đông vui vẻ yên tâm: "Vậy thì tốt."
Khởi động xe máy, đi thật nhanh trong gió.
Cách một hồi, người phía sau còn nói:
"Thật ra thì cậu không cần như vậy."
Anh nhướng mày: "Ừ?"
"Tớ có thể tự lo liệu mà."
"..."
"Cậu có thể không biết, thật ra thì tớ còn rất tỉ mỉ, thu dọn đồ vật không thành vấn đề.”
“……”
Lục Thiệu Đông buồn cười mà ngoắc ngoắc môi, nói: “Nói như vậy, là tôi xen vào việc người khác?”
Phía sau không lên tiếng.
Trầm mặc một lúc lâu, anh từ kính chiếu hậu ngó nhìn, người còn đó, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
"Vậy về sau tôi mặc kệ." Anh cười nói, vẻ mặt nửa thật nửa giả.
Lăng Nhân vặn vặn ngón tay, do do dự dự nói: "Hay là... Quản đi."
“Hửm?"
"Cho cậu cơ hội biểu hiện."
Bên trong giọng nói mang theo ôn nhu mềm mại lại có chút thẹn thùng, đầu nhỏ cúi thật thấp.
Lục Thiệu Đông vui sướng mà cong môi, trả lời: " Được."
...
Hai mươi phút sau, xe máy màu đen dừng ở cửa Nhất trung Nam Thành. Phó Kiêu Phong cùng Thạch Vũ đã chở các cô gái chờ ở đó.
Lục Thiệu Đông dùng tay ra hiệu với hai người, sau đó lại khởi động xe máy, lái về phía ngoại ô.
Nam Sơn ở phía nam ngoại thành, đi xe gắn máy cũng cần khoảng hai giờ. Sau khi ra nội thành, đó là núi biến Hoàn Hải, một mặt tựa vào núi, một mặt giáp với biển.
Trên đường xe không nhiều, một đường thông suốt không trở ngại.
"Đi dã ngoại — —"Phó Kiêu Phong vui vẻ kêu to, tựa như chim vừa thoát khỏi lồng sắt, không nhịn được thả bay chính mình, mặc sức vặn ga.
Vương Gia Lâm sợ tới mức gắt gao ôm cậu: "Cậu đừng lái nhanh như vậy! Thật dọa người."
“Yên tâm. Lúc này còn chưa đến 100 km/h, không cần sợ."
"..."
100km/h còn bảo cô chưa phải sợ?!
Lái nhanh như vậy là muốn bay lên trời sao?!
Vương Gia Lâm quay đầu nhìn ' tài xế ' của Lăng Nhân, rõ ràng tốc độ cũng không chậm, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách hơn mười mét với Phó Kiêu Phong, nhưng lại đi không nhanh không chậm, ổn định vững chắc.
Vừa thấy chính là lão tài xế.
Thật là muốn đổi tài xế với Lăng Nhân.
A, không được, nếu nói muốn đổi, Lục Thiệu Đông đoán chừng dùng ánh mắt giết cô mất.
Thu hồi tầm mắt, Vương Gia Lâm không nhịn được cảm khái trong lòng:
Nếu không phải chính mắt thấy được, cô sao cũng sẽ không tin ' đột kích trái tim thiếu nữ ' trong truyền thuyết, có một ngày sẽ có một người ngoan ngoãn phục tùng một người con gái như vậy, đặt trên đầu quả tim, cưng chiều tận xương.
.
Sau khi tới mục tiêu, Đại tổng quản Phó Kiêu Phong đảm nhiệm hoạt động cắm trại lần này bắt đầu giảng giải quy tắc leo núi cho mọi người.
“Chúng ta lần này đi ra ngoài, trừ hóng gió ra, còn có một nhiệm vụ rất trọng yếu." Cậu vừa nói, vừa lấy ra hai tờ giấy A4, "Nhiệm vụ này chính là, giúp Thạch Vũ cùng bạn học Chu Vân Dạng, nâng cao năng lực nói tiếng người."
Thạch Vũ: “…… Chúng tớ nói rất tốt."
“Phải không?” Phó Kiêu Phong nhướng mày, sau đó chỉ tay tới Vương Gia Lâm: "Vậy cậu đọc một đoạn 《 Đằng Vương Các Tự 》 với cậu ấy đi."
"..."
Coi như đối mặt với nam sinh, cậu cũng không đọc thuộc được đấy?
Thạch Vũ nhận thua: “Cậu tiếp tục nói.”
Phó Kiêu Phong vừa lòng mà cong miệng lên, tiếp tục giảng giải: “Vì hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta yêu cầu chia làm hai đội, một đội trợ giúp Thạch Vũ, một đội trợ giúp Chu Vân Dạng. Từ nơi này đến đỉnh núi, tổng cộng sẽ trải qua năm chòi