Sau khi gửi tin nhắn đi, Lăng Nhân ôm di động đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, nhưng trên màn hình di động đã hiện lên đã đọc, điều này làm cho trong lòng cô không khỏi bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an.
Không muốn? Hay là... Đang suy xét?
Gió thay nhau thổi từng đợt, đêm yên lặng đến lạ thường. Bởi vì lệch múi giờ, cô không có chút buồn ngủ nào, trong đầu xoay chuyển thật nhanh.
Sau một lúc lâu, cô lại gửi một tin nhắn.
【 Không nhất định phải ngày mai. Em chờ đến khi anh rảnh. 】
Gửi xong tin nhắn, lại bắt đầu một vòng chờ đợi mới.
Một giây, hai giây, ba giây……
Trong đầu của cô vô cùng thanh tỉnh tựa như gắn một chiếc đồng hồ lớn, trái tim theo kim giây nhảy tích tắc, tích tắc, lực chú ý toàn bộ tập trung ở trên di động.
Bỗng nhiên, điện thoại di động rung một chút.
Cô vội vàng xem tin nhắn.
【 Lục Thiệu Đông: Mở cửa. 】
Í?
Cô ngẩn nửa giây, sau đó trong lòng mừng như điên, chân trần chạy chậm tới cửa.
Kéo cửa ra, thấy anh đứng ở cửa, vẫn một thân quân trang thẳng. Chỉ khác là, anh lấy quân mũ trên đầu xuống cầm trên tay, lộ ra tóc ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn hết sức kiên cường, bên trong uy nghiêm không ai bì nổi thêm mấy phần vị nhân tình.
"Khách sạn không còn phòng." Anh nhàn nhạt nói, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Ồ..."
Cô như hiểu ra gật gật đầu, nghiêng người cho anh vào cửa, sau đó khóa cửa lại.
"Vậy ở đây chứ. Dù sao... Giường đủ lớn." Cô cúi đầu nói, trên gò má nhiễm hai tầng đỏ ửng.
"Phù hợp với yêu cầu của em không?"
"A?"
"Kích cỡ."
"Anh nói giường sao?" Cô xác nhận lại, hỏi xong hận không thể một khối đậu hủ mà tự sát.
Không phải giường còn có thể là cái gì.
Cô rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn gì chứ.
Nhất định là lúc ở Mỹ bị anh trêu đùa thành thói quen, mới có thể luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý.
"Rất, rất tốt." Cô yếu ớt nói, không dám đối mặt với anh.
Lục Thiệu Đông rũ mắt nhìn người trước mặt, áo sơ mi trắng quy quy củ củ bị cô mặc không còn chút quy củ nào, chỗ nên che đều đã che, lại so với nơi không che còn dụ người hơn, dáng vẻ mi mắt rũ xuống thẹn thùng đỏ mặt, làm cho anh mềm lòng không còn chút tức giận, lực lượng nào đó trong cơ thể đang dần dần thức tỉnh.
"Anh bây giờ rảnh rỗi." Anh thấp giọng nói, khóe miệng nhẹ cong, trên mặt hoàn toàn không có trang nghiêm cứng nhắc trước kia, thay vào đó là lưu manh vô lại.
Lăng Nhân ngây người chốc lát mới ý thức tới, anh đang trả lời tin nhắn hẹn hò của cô.
Anh đồng ý.
Điều này có phải là anh không còn tức giận nữa không?
Lăng Nhân giương mắt, đối diện với ý cười trong tròng mắt đen thâm thúy, lập tức liền biết mình không nghĩ sai, anh quả thật không còn tức giận, phiền muộn thấp thỏm trong lòng cũng an ổn lại, vui sướng ở nơi sau nhất đáy lòng kết thành một đóa hoa.
Cô cười ngọt ngào với anh, sau đó bất chấp tất cả, trực tiếp nhào vào ngực anh.
"Vậy bây giờ hẹn hò đi."
"Đông ca, em rất nhớ anh."
"Anh lần trước không nói chuyện với em, em còn tưởng rằng... "
Câu thứ ba nói được một nửa, cô bỗng nhiên bị anh đẩy ra, trái tim tức khắc lại treo lên giữa không trung.
Cô ngửa mặt lên, từ cằm đường cong rõ ràng của anh nhìn đến tròng mắt đen sâu không thấy đáy, trong lòng lại bắt đầu đánh trống.
"Anh còn đang tức giận sao?"
Không đợi anh đáp lại, cô liền vội vàng giải thích chuyện về nước chậm: "Tốt nghiệp bác sĩ y khoa tại Mỹ chỉ có bằng cấp, cũng không thể trở thành bác sĩ chân chính. Nếu muốn hành nghề chữa bệnh, còn phải ở bệnh viện thực tập ba đến bảy năm, đồng thời thông qua Mỹ thi giấy chứng nhận y khoa . Em lúc ấy một lòng muốn nhanh chóng kết thúc thực tập, thông qua kỳ thi, nhận được bằng bác sĩ, sau đó trở lại tìm anh, không ngờ rằng tin tốt nghiệp bác sĩ sẽ truyền về trong nước, làm cho anh hiểu lầm."
"Chuyện này là em làm không đúng, em khi tốt nghiệp nên thông báo với anh trước. Dẫu sao em đã đáp ứng anh, sau khi tốt nghiệp thì trở lại."
Cô sở dĩ chưa về, là bởi vì đối với cô mà nói, nhận được bằng bác sĩ mới chân chính tốt nghiệp, hơn nữa cô cảm thấy anh nhất định sẽ ủng hộ cô theo đuổi ước mơ của mình, cho nên không thông báo với anh.
Nhưng bất kể nói thế nào, cô đúng là nuốt lời anh, anh có lý do tức giận.
Lục Thiệu Đông nhìn cô gái đáng thương trước mặt, cong môi cười nói: "Anh không tức giận."
"Vậy anh vừa rồi con đẩy em ra." Cô nhỏ giọng kháng nghị, trong giọng nói mang theo nũng nịu.
Trong tức khắc anh cảm giác xương như mềm xuống, đè thấp giọng nói: "Chính em nhìn."
"Nhìn cái gì?"
Anh không trả lời, ý vị thâm trường nhìn cô, để cho cô tự mình lãnh hội.
Mấy giây sau, Lăng Nhân nhìn thấy được ngọn lửa nào đó bên trong tròng mắt đen của anh, sau đó cúi đầu nhìn, tức khắc đỏ bừng mặt, lửa đốt nóng bỏng từ bên tai đến cổ rồi một đường xuống tới lòng bàn chân.
"Em muốn nhìn tới khi nào?" Anh thấp giọng hỏi, giọng nói hơi trầm khàn khàn xen lẫn tình dục không chút nào che dấu.
Lăng Nhân vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt đụng chạm đến con ngươi chứa lửa của anh, lại cuống quít rũ mắt xuống, không dám nhìn loạn.
Càng yên tĩnh càng hoảng.
Cô ổn định tâm trạng, nói: "Anh có muốn đi tắm trước không?"
Trời ơi, cô vừa nói cái gì vậy?
— — Anh có muốn đi tắm trước không?
Nghe giống như đang mời gọi vậy.
Trời mới biết cô thật ra chỉ muốn tùy tiện tìm một câu chuyện hóa giải lúng túng, hơn nữa bây giờ đúng là thời gian tắm ngủ.
Lăng Nhân xấu hổ không ngóc đầu lên được, liền vội vàng giải thích: "Ý em là, tắm cho bình tĩnh chút."
" Ừ, quả thật cần tắm rửa."
Ừ ừ.
Cô ở trong lòng điên cuồng gật đầu, trong đầu nghĩ thật may anh không hiểu lầm.
Nhưng một giây kế tiếp — —
"Anh không muốn bình tĩnh."
"..."
Mười lăm phút sau — —
Người không được bình tĩnh biến thành Lăng Nhân.
Khi người nào đó chỉ dùng một cái khăn tắm bao lấy vị trí quan trọng từ phòng tắm đi ra, cô vô cùng xấu hổ... Mắt nhìn thẳng.
Năm tháng đối với người đàn ông này thật ôn nhu.
Không chỉ mài giũa khuôn mặt của anh, hơn nữa mỗi một khối bắp thịt trên người anh cũng mài đến hoàn mỹ, cánh tay kỳ lân, ngực khôi giáp, eo chó đực, cơ bụng tám múi, đường nhân ngư... Xuống chút nữa.
*Cánh tay kỳ lân: cánh tay cường tráng.
*Eo chó đực: Đây là từ mô tả vòng eo của đàn ông. Vòng ngực của đàn ông và vòng eo chó đực rộng hơn nhiều so với chu vi vòng eo. Từ xương sườn đến xương hông, vòng eo nhanh chóng thắt lại và tạo thành một đường cong gợi cảm. Bởi vì đường này tương tự như đường cong eo của con chó, nó được gọi