Hứng thú nồng đậm.
Tuy nói không say không về, nhưng suy xét đến Lục Thiệu Đông cùng Vương Liên ngày hôm sau còn phải bay trở về bộ đội, mọi người cũng không thật sự uống say, lúc uống say khoảng bảy tám phần, liền tan cuộc từng người về nhà.
Sau khi chè chén say sưa yên lặng luôn dễ dàng làm thần kinh người ta xúc động, làm cho người ta tịch mịch lại thương cảm.
Tiễn khách xong, Lăng Nhân cuộn trọn ở trên xích đu ở ban công, hóng gió nghe từng đợt sóng, nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy bầu trời thật náo nhiệt.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Lục Thiệu Đông đi qua, khoác áo ngụy trang bình thường hay mặc khi huấn luyện lên vai cô, sau đó ngồi xuống cạnh cô, vươn tay ôm chầm vai cô.
Lăng Nhân theo bản năng dựa vào trong ngực anh, sau đó nói: "Đang nghĩ về anh."
"Anh không phải ở đây sao?"
"Vẫn nhớ anh." Tuy rằng người gần ngay trước mắt, nhưng vẫn điên cuồng tưởng niệm, cô cũng không rõ cảm giác này từ đâu mà đến.
Có thể bởi vì sắp phải ly biệt.
Lăng Nhân lại cọ cọ trong lòng ngực anh, hỏi: "Có phải quá không rụt rè không?"
Trọng giọng nói mềm mại có ngượng ngùng cũng có nghịch ngợm, nghe hết sức đáng yêu.
Lục Thiệu Đông cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, xúc cảm nơi lòng bàn tay cũng mềm mại như trong lòng, cằm gác ở đỉnh đầu cô, cười xấu xa: "Anh thích bộ dáng em vừa thấy anh liền không khống chế được."
"..." Cô đang hỏi đến điều này sao? Anh lạc đề sao?
Lăng Nhân còn chưa kịp liếc mắt, lại nghe anh nói:
"Buổi sáng ngày mai anh phải đi, em còn không nắm chặt thời gian?"
Cô sửng sốt: “Nắm chặt thời gian làm cái gì?”
" Hành sử quyền lợi của bạn gái."
“???”
Hai giây sau ——
Lăng Nhân phản ứng lại .
"..."
Quyền lợi này gần đây cô dùng quá nhiều.
“Lạm dụng chức quyền không phải chuyện tốt.”
Cô uyển chuyển nhắc nhở người nào đó cẩn thận túng dục quá độ bị thương đến thận.
Anh lại không cho là đúng, tiếp tục dụ dỗ: “Anh lần này đi, nói không chừng một hai tháng sau mới có thể trở về, em thật sự không suy tính một chút thu tiền thuê trước?"
"..."
Thật muốn thu ' tiền thuê' trong một hai tháng tới, vì vậy anh cũng không cần phải ra tiền tuyến, trực tiếp ở trên người cô vì nước hy sinh thân mình.
Lăng Nhân vừa định đứng ở lập trường bác sĩ khuyên anh tiết chế chút, lại bỗng nhiên phát hiện bên eo có thêm một bàn tay. Cái tay kia bởi vì hàng năm huấn luyện mà hơi có thô ráp, vô cùng nóng bỏng, đang dò xét chậm chạp đi lên trên.
Cô bị anh trêu chọc đến thân mình mềm nhũn, như bị vô căn cứ rút hết khí lực vậy, phản kháng không được.
"Buổi sáng hôm nay không phải vừa mới... Làm sao."
Cô thấp giọng nói, nhớ tới buổi sáng bị anh đè ở dưới thân, trên mặt nóng rát, cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Lục Thiệu Đông thấy cô không cự tuyệt, cười một tiếng, trực tiếp ôm người lên theo kiểu công chúa, sải bước đi tới phòng ngủ, cong môi đúng lý hợp tình mà nói: “Sớm muộn gì cũng phải làm."
Sớm, muộn... Cũng phải làm...
— — Có cần phải thèm khát như vậy không chứ!
.
Ngày hôm sau, khi Lăng Nhân mở mắt ra, cảm giác cả người đều không khỏe, giống như bị người đánh cho một trận, mỏi eo đau lưng, cả người mệt mỏi.
Di chứng của điển hình túng dục qúa độ.
Cô muốn sửa đổi ý nghĩ ngày hôm qua, nếu thu tiền thuê trước mà nói — — người vì nước hy sinh thân mình chắc chắn là cô.
Người nào đó thật sự sinh long hoạt hổ.
Lăng Nhân xoa xoa sống lưng, nghiêng đầu vừa thấy, phát hiện bên cạnh đã không còn ai, bỗng nhiên nhớ tới anh buổi sáng 8 giờ rưỡi hôm nay bay đến Tây Tạng.
Anh không phải đã đi rồi chứ?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng bò xuống giường, chân trần lao ra phòng ngủ, liền nhìn thấy một thân ảnh bận rộn trong phòng bếp.
Còn chưa đi.
Thật tốt quá.
Cô thở phào một hơi thật dài, chậm rãi đi qua, từ phía sau ôm chặt eo anh.
"Tỉnh rồi?" Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục làm bữa sáng.
Lăng Nhân nhẹ nhàng mà ' ừ ' một tiếng, từ bên người anh thò ra đầu nhỏ, thấy trứng gà chiên trong chảo.
Hình trái tim.
Quân nhân ca ca rất có trái tim thiếu nữ đấy.
Cô không khỏi nhấp miệng cười rộ lên, hỏi: "8 giờ rưỡi bay, kịp ở nhà ăn bữa sáng sao?"
"Em mà không đi rửa mặt chải đầu liền tới không kịp.”
"..."
Cô cư nhiên biến thành kéo chân sau* rồi.
拖後腿的 kéo chân sau: cản trở.
Không thoải mái.
Lăng Nhân nhếch miệng, buông tay ra, chạy chậm về phía phòng tắm.
Lục Thiệu Đông quay đầu nhìn lại, trong tròng mắt đen thâm thúy tràn đầy ý cười cưng chiều, chờ sau khi cô quay vào phòng tắm mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục chiên trái tim thiếu nữ.
Lăng Nhân rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong đi ra, bữa ăn sáng đã dọn xong ở trên bàn ăn.
Cháo trứng muối thịt nạc, khoai lang tím hấp, trứng chiên trái tim, còn có hai quả táo.
“Tay nghề không tốt, em tạm thời ăn." Lục Thiệu Đông rất khiêm tốn mà nói.
Lăng Nhân cũng rất phối hợp gật gật đầu: “Ưm yêu cầu không cao, chín là được."
Hai người đều thức dậy rất sớm, ăn xong bữa sáng còn chưa tới 7 giờ, sau đó ở nhà nghiêng ngả một hồi, cho đến khi Phó Kiêu Phong chở Vương Liên ở dưới lầu gọi người, mới không nhanh không chậm ra cửa.
Buổi sáng người ở sân bay không nhiều lắm, thậm chí còn có chút quạnh quẽ, người xếp hàng ở cửa kiểm tra an ninh có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lăng Nhân lo lắng Lục Thiệu Đông nhầm chuyến, hơn nữa Phó Kiêu Phong cùng Vương Liên đều ở đây, ngượng ngùng biểu hiện ra quá nhiều tình thái của cô gái trẻ, liền không nói gì nhiều, chỉ dặn dò anh chú ý an toàn.
Lục Thiệu Đông gật đầu, cười nói: "Không cần lo lắng. Chờ anh trở lại." Nói xong, ôm người thật chặt vào trong ngực, dùng sức ôm, rất sau sau đó mới lưu luyến mà buông tay ra.
"Chụp một tấm ảnh chung đi!" Phó Kiêu Phong đề nghị.
Vương Liên lập tức giơ tay tán đồng: "Được!" Sau đó chạy đến bên cạnh Lục Thiệu Đông, dáng đứng quân tư.
Phó Kiêu Phong ân mở chức năng camera trong di động lấy cảnh, sau đó khoát khoát tay với Vương Liên nói: "Cậu dịch sang bên trái một chút."
"À." Dịch sang bên trái một bước nhỏ.
"Dịch thêm chút nữa."
"À." Dịch thêm một bước nhỏ nữa.
"Cậu lui về sau mấy bước nữa đi, lui xa một chút, vẻ mặt phải tự nhiên, giống như một người đi đường bị chụp phải vậy. Đúng, như vậy. Tốt lắm."
Tách một tiếng, chụp hình xong.
Tay Phó Kiêu Phong run lên, nhanh nhẹn mà phát ảnh trong nhóm wechat.
Di động ba người đồng thời vang lên.
Vương Liên vội vàng móc di động ra, vui vẻ mà ấn mở ra ——
Đã chịu một vạn điểm bạo kích.
Trên ảnh chụp chỉ có một đôi ngọc bích, căn bản không có người thứ ba.
"Tôi không vào ống kính!" Hắn kháng nghị nói.
Phó Kiêu Phong: “ Sao lại không có chứ? Cậu nhìn cẩn thận chút xem, phía trên