Gió phần phật thổi, đánh vào trên mặt đau tựa như dao rạch qua, Lăng Nhân lại không rảnh quan tâm đến, lẳng lặng nhìn Lục Thiệu Đông.
"Anh nhận điện thoại." Anh nói, sau đó từ bên trong túi quân trang lấy di động ra, để lên vừa đi vừa nói: "Thủ trưởng khỏe."
Lăng Nhân:???
Hóa đá nửa phút, cho đến khi người đi xa, cũng không nghe thấy tiếng gì, chỉ có thể nhìn bóng người cao lớn đứng thẳng dưới ánh sao, cô mới hoàn hồn lại.
Thì ra là lấy điện thoại di động.
Lấy điện thoại di động...
Lấy, điện, thoại...
Lăng Nhân: ...
Ai ai ai, cô quả nhiên là quá hận gả sao?
Cô rõ ràng không phải người ảo tưởng yêu như vậy mà!
Lăng Nhân ở trong lòng tự mình phỉ nhổ ba trăm lần, lúc này Vương Gia Lâm gọi điện thoại đến.
"A Nhân, sao vừa rồi lại cúp? Cậu không sao chứ? Nghe nói biên giới rất loạn, cậu bây giờ ở một mình sao? Không ở chung với Lục Thiệu Đông sao?"
Giọng của Vương Gia Lâm nghe hết sức nóng vội, Lăng Nhân đoán bạn tốt trong nửa phút ngắn ngủi này, trong não đã tưởng tượng đến hình ảnh cô bị người xấu uy hiếp thê thảm rồi.
Cô có chút cảm động, lấy lại bình tĩnh, chột dạ trả lời: "Có thể tín hiệu không tốt."
"Vậy sao. Khu vực xa xôi tín hiệu đúng là không tốt lắm. Đúng rồi, vừa rồi Chu Vân Dạng cùng Thạch Vũ trả lời, hai người bọn họ Nguyên Đán có rảnh, đồng ý đi Tây Tạng bước năm. Cậu chuẩn bị nghênh đón chúng tớ đi!"
"Được."
Cúp điện thoại, Lăng Nhân ôm hai tay, nhìn ngân hà tuyệt mỹ mà buông thả chính mình, hoàn toàn đắm chìm ở trong cảnh đẹp, cảm giác vô cùng thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Lục Thiệu Đông nhận xong điện thoại trở về.
“Thích sao?”
Anh từ phía sau ôm cô, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp.
Cái ôm thân mật đến bất ngờ làm cho trái tim Lăng Nhân nhảy lệch nửa nhịp, cô trở tay ôm cánh tay anh, cả người dựa vào ở trong ngực anh, đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao, trêu ghẹo nói: "Thích, anh sẽ hái cho em sao?"
"Sẽ không."
"..."
Thật thẳng thắn.
Cô ban đầu sao lại vừa ý người đàn ông nói chuyện một chút cũng không dễ nghe vậy chứ?
Chắc là nhìn trúng mặt anh.
Trong lòng Lăng Nhân tự hỏi tự trả lời, chọc cười chính mình.
Lúc này Lục Thiệu Đông còn nói: "Thích thì nhìn nhiều thêm mấy lần. Sau này trở về liền khó mà thấy được."
"..."
Cái suy luận gì mà... Í?
Anh vừa nói sau này trở về?
"Lãnh đạo cho anh nghỉ?" Cô mặt đầy kinh ngạc vui mừng hỏi.
"Không có."
"..."
"Ngài ấy phê anh xin chuyển ngành."
Lăng Nhân ngẩn ra, quay người lại nhìn anh, mắt không chớp phong tỏa tròng mắt đen kia, hỏi: "Anh xin chuyển ngành?"
"Ừ."
“Chuyện khi nào?”
"Khoảng nửa năm trước."
Nửa năm trước... Khi đó cô còn chưa về nước.
Anh xin chuyển ngành là muốn...
"Định đi Mỹ bắt em về." Anh nhìn ra nghi ngờ của cô, hừ nói.
Giọng nghe oán niệm khá sâu.
Cảm giác có tội trong lòng Lăng Nhân lại bắt đầu tạo phản, cô ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Em sai rồi."
"Anh nói đùa với em thôi." Lục Thiệu Đông xoa xoa đầu cô, nói: "Làm cảnh sát hình sự cũng giống vậy thôi."
"Cảnh sát hình sự?"
"Ừ. Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc còn dư lại bên này, tranh thủ trước năm nay trở về thánh phố Nam nhậm chức."
Trở về thành phố Nam làm cảnh sát hình sự mà nói, sau này cũng không cần tách ra.
Tuy rằng vẫn là nghề có nguy hiểm cao, nhưng so với động chút là mất liên lạc thì tốt hơn chút.
Lăng Nhân vui vẻ không thôi, cười nói: “Anh chậm rãi xử lý, không vội.”
Lại nghe anh đáp: "Anh vội."
"Anh vội cái gì?"
Lục Thiệu Đông chỉ cười không nói, giương mắt nhìn về phía bầu trời đêm, nói sang chuyện khác:
"Còn đẹp trai không?"
"Cái gì?"
"Làm cảnh sát."
"Ồ ——”
Lăng Nhân bừng tỉnh đại ngộ, âm cuối kéo đến thật dài, cong mi mắt cười, giống như trở lại lớp mười hai năm ấy, anh hỏi cô cảm thấy nhập ngũ thế nào.
"Rất đẹp trai!"
Cô đáp giống như câu trả lời tám năm trước.
.
Lục Thiệu Đông mặc dù bị thương trên người không cần làm nhiệm vụ, nhưng chuyện vụn vặt bên trong lại khá nhiều, thêm nữa phải chuẩn bị chuyển nghề, công việc hết sức bận rộn.
Lăng Nhân không muốn quấy rầy anh, một mình ở ký túc xá dành cho người nhà đọc sách viết chữ giết thời gian, lúc đến giờ cơm thì theo anh đi ăn chung nồi lớn, bọn trẻ của những người phụ nữ ở cùng nhà thỉnh thoảng bị các loại bệnh nhẹ sốt, đau răng, đau bụng, lại lười đi bệnh viện, cô liền giúp chẩn đoán, cuộc sống coi như tiêu dao tự tại.
Một ngày này hiếm khi trời quang mây tạnh, trên bầu trời mênh mông bát ngát vạn dặm không mây, mặt trời lên cao.
Bầu trời trong xanh, gió ấm áp, tâm trạng tốt.
Thừa dịp thời tiết tốt, Lăng Nhân ở trong đại viện bày một bàn dài, cầm giấy và bút mực ra, vừa viết bút lông vừa phơi nắng.
"Bác sĩ Lăng thật sự rất có văn hóa, không chỉ y thuật tốt, chữ viết cũng đẹp, cùng với Lục đội trưởng của chúng ta đúng là trời đất tạo nên một đôi, rất xứng đôi." Lão thái thái ở đối diện bưng một băng ghế nhỏ đi qua nói.
Lão thái thái cũng giống cô, không phải người nhà theo quân nhân, mà tạm thời vào ở. Con trai của lão thái thái là đội phó của Lục Thiệu Đông, năm nay có nhiệm vụ trên người không thể về nhà ăn tết, cho nên bà cùng bạn già cố ý từ quê nhà xa xôi vạn dặm tới, cùng con trai đoàn tụ.
Lăng Nhân nghe được lão thái thái ca ngợi, có chút ngượng ngùng, nhấp miệng rụt rè mà cười, trả lời: “Viết chơi thôi ạ."
"Viết chơi cũng đẹp như vậy, nghiêm túc viết không phải càng đẹp hơn sao?"
Lão thái thái đặt băng ghế nhỏ trên mặt đất, ngồi ở bên cạnh cô cùng nhau phơi nắng ngoài miệng còn nói thêm: “Ta trước kia thường xuyên nghe đại Lưu nhà chúng ta nói, trong đội có một bác sĩ dáng dấp rất đẹp, hắn rất thích, nhưng mà người ta vừa ý Lục đội trưởng, không vừa ý hắn. Ta khi đó còn mắng hắn không tiền đồ, ngay cả nàng dâu cũng không dám theo đuổi. Hiện tại ta mới phát hiện, may mắn lúc trước hắn không theo đuổi, chứ theo đuổi không được còn mất mặt. Cháu vừa đẹp lại vừa có văn hóa, sao có thể coi trọng một tháo hán như hắn?"
Bút lông trong tay Lăng Nhân run lên một chút, một giọt mực nước rơi ở trên giấy Tuyên Thành, tạo thành một chấm đen.
"Người bác sĩ mà Lưu đội phó thích, chắc không phải là cháu." Cô nhẹ giọng nói.
Lão thái thái: "Không phải cháu? Chẳng lẽ nơi này còn có một bác sĩ khác sao?"
Lúc này ở trong sân phơi nắng một vị người nhà khác nói: "Là bác sĩ Diệp. Nhìn xem, vừa nói, người liền tới rồi."
Lăng Nhân vừa nhấc mắt, quả nhiên thấy nữ bác sĩ gặp ở bệnh viện ngày ấy đứng ở cửa.
Nghe Vương Liên nói hình như gọi... Diệp Thấm?
Cô không có hứng thú mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết chữ.
Một chữ còn chưa viết xong, trước mặt liền thêm một màu xanh lục của quân trang, chặn ánh mặt trời.
"Nói chuyện với tôi một chút." Giọng Diệp Thấm lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Nhân cũng không có nói nhiều, để bút xuống: " Được."
Cũng không phải bí mật, hai người ngồi ở trên ghế dài ở cửa đại viện dưới cây đại thụ nói.
"Tôi nghe nói Thiệu Đông muốn chuyển nghề.” Diệp Thấm mở miệng nói trước.
Xưng hô ' Thiệu Đông ‘ này làm cho Lăng Nhân hơi nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái, trên mặt lại như thường.
Diệp Thấm lại nói: “Tôi biết cô quen anh ấy sớm hơn tôi, nhưng mà hai người tách ra nhau tám năm, cô xác định anh ấy vẫn vốn là anh ấy sao? Người sẽ thay đổi. Tôi tuy biết anh ấy muộn hơn cô một năm, nhưng bảy năm qua, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh ấy, tôi tự nhận hiểu biết anh ấy hơn cô."
Trong lòng Lăng Nhân càng thêm không thoải mái, nhíu mày nói: "Cô muốn nói gì?"
"Nhập ngũ là vinh quang chí cao vô thượng, anh ấy yêu phần vinh quang này. Nhiệm vụ lần này anh ấy mặc dù bị thương, nhưng cũng lập công, đầu công, vốn dĩ có thể thăng chức, tiền đồ vô lượng, nhưng mà anh ấy cự tuyệt? Nếu cô thật sự yêu anh ấy, nên ủng hộ anh ấy, mà không phải là để cho anh ấy chuyển nghề. Cô không phải có bằng bác sĩ ở Mỹ sao. Bằng bác sĩ ở Mỹ thi có bao nhiêu khó khăn, cô tại sao không ở lại Mỹ, trở về làm gì chứ?"
Nghe tới, chân mày Lăng Nhân vặn tới cực hạn, qua hồi lâu mới buông ra, cô nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thấm, nhàn nhạt mà