Ở rừng rậm cách đó không xa, lúc này đang là một khoảng hỗn độn, chém giết sục sôi ngất trời.
“Đội trưởng Hi Thản, thực lực đội viên vòng ngoài không đủ rồi, phòng tuyến sẽ không chịu nổi đâu, cho dù giết hết đám quỷ ăn xác này chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm trọng.” Một tên đại kiếm sĩ ngũ tinh chặt đầu một con quỷ ăn xác, lau khuôn mặt đầy máu tươi và mồ hôi, sốt ruột nói.
Một người thanh niên cưỡi phi ưng bay như gió, đại huyễn sư lục kiếm vừa chém giết vừa trầm giọng nói: “Duy Nặc, thu lại trận thế đi, chúng ta thuộc quyền của Xích Luyện, không thể ngã xuống ở nơi này được.
Anh Lạc còn đang đợi chúng ta ở thành Nhật Bất Lạc hội họp cùng nhau đối phó với ma thú phát điên.
Nếu như chúng ta không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này thì sao còn mặt mũi đi gặp anh ấy được nữa.”
Mấy tên lính đánh thuê kiên nhẫn gật đầu, ai nấy đều giơ vũ khí trong tay lên.
Đang lúc chiến đấu ác liệt, trên bầu trời bất chợt bị bao phủ bởi một cái bóng mờ cực kỳ lớn.
“Trời ạ, con sói lớn quá!” Cả đám lính đánh thuê rối rít sợ hãi thốt lên, Hi Thản cũng cảm thấy một trận tê dại da đầu.
Ngước nhìn bộ dạng ma thú cực kỳ mạnh mẽ, chó sói bạc bốn cánh vô cùng hiếm gặp tuyệt đối là ma thú cấp linh thú.
Huyễn thú cửu tinh bọn họ còn có thể miễn cưỡng đối phó được nhưng đây là linh thú, trừ phi thiếu chủ đích thân đến đây, nếu không hoàn toàn không thể nào chế ngự được.
Cả đám lính đánh thuê còn đang tưởng rằng tai họa sẽ ập xuống, nhưng lại thấy đôi cánh to lớn của sói bạc vỗ một cái hất văng đám quỷ ăn xác bay tứ tung, không hề có ý định tấn công vào bọn họ, ai nấy đều không khỏi trợn mắt há mồm.
Còn không đợi bọn họ đủ kinh ngạc, một bóng người cao gầy màu đen liền nhảy xuống khỏi lưng sói bạc, gia nhập cuộc chiến đấu.
Chỉ trong phút chốc, đám quỷ ăn xác xung quanh đã rụng hết đầu lăn lông lốc trên mặt đất.
Bóng dáng quỷ dị ngay lập tức quét qua những phương hướng khác, mọi chỗ đi qua đều có cả đống thi thể của quỷ ăn xác ngã rạp ngổn ngang.
“Ôi trời ơi, đây là kẻ nào vậy!” Hi Thản hít sâu một hơi, kinh hãi thốt lên: “Thì ra con sói bạc kia là huyễn thú của cậu ấy.”
“Đội trưởng, người này lợi hại thật đấy, e rằng còn có thể so được với thiếu chủ luôn!” Duy Nặc đại kiếm sĩ ngũ tinh ở bên cạnh hưng phấn kêu lớn.
"Là người mình đấy! Giết!" Một đám lính đánh thuê lập tức kịp thời phản ứng, lúc này khí thế dâng cao ngùn ngụt, điên cuồng vung tay chém giết.
Sau khi Ngạo Phong và Răng Nanh gia nhập, thế cục lập tức nghịch chuyển.
Thời gian chưa tới một khắc, năm mươi mấy cái đầu của quỷ ăn xác huyễn thú cửu tinh đã rơi lông lốc toàn bộ, hội lính đánh thuê khổ chiến lúc này cũng rối rít hoan hô.
Sau phút vui mừng ngắn ngủi, ánh mắt hưng phấn của mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía xa xa một người một sói, lúc này bọn họ mới phát hiện đó là một thiếu niên áo đen với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Ngạo Phong thu hồi dao găm Phá Quân, Răng Nanh bên cạnh lắc mình một cái, thoáng chốc đã biến thành một con sói bạc thông thường.
Đám lính đánh thuê tự giác tránh ra thành một lối đi, ánh mắt nhìn cô mang theo sự kinh ngạc, tôn kính, cảm kích.
Trong giây phút then chốt, một người với tư thế từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước mặt bọn họ đã lập tức khuất phục mọi người ngay tại chỗ.
Hi Thản và Duy Nặc thở ra một hơi, đảo mắt nhìn người áo đen đang đi về phía bọn họ.
Qua quan sát, sự kinh ngạc trong lòng liền dâng lên như nước thủy triều.
Vừa rồi bọn họ mãi chiến đấu, căn bản không nhìn thấy rõ dáng vẻ của người này, lúc này vừa mới nhìn đã thấy là một thiếu niên trẻ tuổi khôi ngô.
“Trạng thái mô phỏng ư, kia là thánh thú đấy!” Vừa mới thở ra một hơi lại bị hít ngược trở lại, Hi Thản đi khắp bốn phương, kiến thức uyên bác, tự nhiên sẽ biết được chỉ có thánh thú đẳng cấp huyễn thú mới có thể sử dụng trạng thái mô phỏng.
Ánh mắt nhìn Ngạo Phong lại càng lộ ra vẻ khiếp sợ, đây rốt cuộc là thiếu gia của đại gia tộc nào vậy?
Trừ phi là đại thế gia chứ người bình thường làm sao có thể có được loại huyễn thú cao cấp như thế được.
Hi Thản bước lên trước, cung kính hơi khom người, tay phải nắm thành quyền đặt lên ngực trái hành đại lễ: “Huyễn sư đại nhân trẻ tuổi, vô cùng cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp.
Người của Xích Luyện, Hi Thản tôi tại đây vô cùng kính trọng và biết ơn ngài!”
Ngạo Phong nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Dung Lạc, không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, nhàn nhạt nói: “Các anh thu hoạch chiến lợi phẩm đi, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không mùi máu tanh sẽ hấp dẫn càng nhiều quỷ hút máu hơn đấy!”
Lúc này đám lính đánh thuê xung quanh càng ngạc nhiên mừng rỡ, mặc dù quỷ ăn xác xếp hạng bét trong đám huyễn thú cửu tinh, lại tản ra mùi hôi thối buồn nôn hết sức kinh tởm, nhưng trên người nó chỗ nào cũng là báu vật, móng vuốt, răng nanh, ma tinh đều có thể bán lấy tiền.
Ngạo Phong để cho bọn họ thu hoạch chiến lợi phẩm chính là nhường cho bọn họ cả một đống tài sản, cho dù chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng chuyến này đi cũng coi như thu hoạch được bộn bề.
Mấy chục thi thể của đám huyễn thú cửu tinh đối với Ngạo Phong mà nói không đáng là gì, vả lại suy nghĩ lúc này của cô đều đặt vào quả Hỏa Long trên Đoạn Hồn Nhai, không thèm để ý đến nó.
“Cảm ơn sự khẳng khái của ngài.” Hi Thản tôn kính mừng rỡ cười nói, vội vàng chỉ huy mọi người dọn dẹp chiến trường một cách nhanh nhất có thể, sau đó rời khỏi chỗ này với Ngạo Phong, tiếp tục đi về phía Đoạn Hồn Nhai.
Qua màn giới thiệu của Hi Thản, Ngạo Phong đã biết được sơ sơ về thân phận của đoàn người này.
Bọn họ là tiểu phân đội thứ chín của đoàn đánh thuê Xích Luyện, Hi Thản và Dung Lạc là anh em thân thiết với nhau.
Ma thú phát điên lần này ở thành Nhật Bất Lạc, Dung Lạc dẫn theo đội ngũ vừa mới rút khỏi Tần Thành không lâu đã chạy tới đó trước, còn tiểu phân đội thứ chín của Hi Thản vừa hay ở xung quanh tiếp nhận nhiệm vụ quả Hỏa Long, định rằng sẽ hái quả Hỏa Long trước rồi sau đó là quay về hội họp với Dung Lạc, nhưng không ngờ rằng lại xui xẻo đụng độ một đám quỷ ăn xác.
“Các anh cũng đi tìm quả Hỏa Long à?” Ngạo Phong hơi nhíu mày, nhắc nhở nói: “Nhưng theo tôi biết thì trên Đoạn Hồn Nhai có rất nhiều linh thú cư ngụ, cho dù là một con linh thú chỉ e rằng chi đội này của các anh cũng không thể đối phó nổi.
Đây không phải đi chịu chết hay sao?”
“Là huyễn thú của Truy Vân đại nhân cảm nhận được đúng không?” Hi Thản có chút hâm mộ nhìn Răng Nanh một cái, lại nhìn vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng kiệm lời từ lúc bắt đầu đến bây giờ của Ngạo Phong, càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Cũng chỉ có thánh thú mới có thể cảm nhận được khí tức của các loại linh thú cao tinh khác.
Duy Nặc ở bên cạnh mỉm cười chen lời: “Thì ra đại nhân cũng đến đây vì quả Hỏa Long à, vậy coi nhưng ngài tìm được đúng người rồi đấy.
Thật ra tiểu đội chúng tôi đã tiếp nhận nhiệm vụ này từ năm ngoái rồi, cũng đã phát hiện ra một bí mật.”
Ngạo Phong nhướng mày hỏi lại: “Bí mật gì?”
“Đúng vậy đại nhân, thật ra quả Hỏa Long không chỉ mọc ở một chỗ này.” Hi Thản không chút giấu giếm, nói cho Ngạo Phong nghe: “Đoạn Hồn Nhai phía trước đúng là có một cây Hỏa Long, khi nó chín sẽ hấp dẫn rất nhiều lính đánh thuê và ma thú.
Đến lúc đó thì e rằng nơi này sẽ đánh nhau loạn xạ, đây là một chuyện mọi người đều biết.
Nhưng mà năm ngoái tôi và Duy Nặc tới nơi này, không cẩn thận đi lạc vào trong một thâm cốc bí ẩn, nó dẫn lối đi thẳng tới vực sâu đằng sau Đoạn Hồn Nhai.
Không ngờ rằng ở nơi đó lại cũng có quả Hỏa Long mọc, hơn nữa có vẻ là một sào huyệt của một con thánh thú.
Chúng tôi tranh thủ thánh thú bên ngoài đang đánh nhau hỗn loạn mới có thể lấy được quả Hỏa Long, hoàn thành nhiệm vụ.”
Quả Hỏa Long mỗi năm chín một lần, chỉ cần biết chỗ sinh trưởng, hàng năm đều có thể đến hái nó.
Hi Thản nói chuyện này cho Ngạo Phong biết, không thể nghi ngờ, anh ta cực kỳ tin tưởng cô.
Nhìn thấy Ngạo Phong hơi nhíu mày, Hi Thản ngược lại rất thản nhiên cười một tiếng: “Truy Vân đại nhân, ngài không cần phải lo lắng, ngài ở đây ra tay cứu giúp nhiều người chúng tôi