Giọng nói kia không quá lớn, hơn nữa còn thấp thoáng chút khinh khi, nhưng nghe vào tai lại uy nghiêm khí phách, hệt như một bậc đế vương cao cao tại thượng đang quan sát con kiến dưới chân.
Lửa đỏ ngập tràn trong mắt nhóm người Ngạo Phong.
Một bức tường lửa bốc chảy mãnh liệt chói mắt bỗng dâng lên ngay trước mặt đám người Ngạo Phong! Ngọn lửa mãnh liệt nhuộm đỏ sơn cốc nhỏ, cả bầu trời cũng nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt, dưới chân Ngạo Phong, hoa văn của đại huyễn sư cửu kiếm bất ngờ hiện lên, nhưng lại không phải màu bạc thường ngày mà là một màu đỏ sẫm quỷ dị.
Hiện tượng chưa từng được ghi lại trong sách chẳng những khiến các dong binh đứng phía sau cảm thấy ngạc nhiên không thôi, mà ngay cả Ngạo Phong cũng ngầm kinh hoảng trong lòng.
Sau đòn tấn công vừa rồi, huyễn lực trong người cô đã hao hết, theo lý thuyết, cô không còn năng lực triệu hồi huyễn thú nữa, nhưng Xích lại có thể chủ động thoát ra khỏi không gian huyễn thú của cô!
Đúng vậy, chủ nhân của giọng nói lạnh lùng lại trong trẻo dễ nghe kia, Ngạo Phong còn nhớ rất rõ, chính là Xích!
Xích thức dậy rồi!
Tường lửa hừng hực dần lui đi, để lộ một bóng người đỏ đậm bên trong.
Ngạo Phong sửng sốt, đôi mắt đen nhánh trợn trường, ngạc nhiên nhìn Xích.
XÍCH, người cũng như tên, từ trên xuống dưới được một tầng lửa đỏ rực phủ kín, mỗi một tấc thịt trên người đều là màu đỏ rực rỡ, mày đỏ, tóc đỏ, chiến giáp đỏ tinh xảo, ngay cả lông mi cũng nhuốm màu đỏ tươi đẹp.
Nhưng điều khiến Ngạo Phong càng thêm giật mình đó là tuy giọng nói của cậu ta nghe có vẻ rất trưởng thành, tựa như một chàng trai trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, nhưng cơ thể lại thuộc về một cậu thiếu niên nho nhỏ, phấn điêu ngọc trác, ước chừng mười tuổi.
Đôi khuyên tai tựa vầng trăng đỏ rực cực lớn phản chiếu ánh sáng yêu nghiệt, một Xích tuyệt mỹ vô ngần lại tỏa ra khí thế lạnh lùng khiến người khác rét run, biểu cảm trên mặt tựa lớp băng tháng chạp, mái tóc dài đỏ rực phất phơ trong ngọn lửa.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, Xích chẳng thèm cử động nửa người dưới, chỉ cần vung tay về phía báo săn Sấm Sét phía xa xa, một cơn gió lửa đỏ rực được phóng ra, chẻ đôi không khí, bay thẳng về phía báo săn, tốc độ nhanh tới nỗi dù báo săn Sấm Sét có sử dụng liên tục kỹ năng huyễn thú cũng chẳng thể trốn thoát!
"Xèo!" âm thanh quái lạ như có thứ gì bị nướng chín vang lên, con báo săn to lớn kia tựa như diều đứt dây, đập mạch vào tường đá trong sơn cốc nhỏ, tiếng gầm gừ đột ngột biến thành tiếng rên rỉ!
Báo săn Sấm Sét rơi mạnh xuống đất, trên người bốc lên từng luồng khói đen, bộ lông vốn mềm mượt bóng lưỡng giờ bị đốt trọi gần hết, cả người quỳ rạp trên mặt đất hấp hối.
Bại trong một chiêu!
Mọi người nhìn nhau, hít một ngụm khí lạnh, không hẹn mà cùng hoài nghi có phải mắt mình có vấn đề hay không.
Chỉ một chiêu đã khiến một thánh thú đánh mất năng lực chiến đấu, dễ dàng như trở bàn tay, cậu ta… rốt cuộc cậu ta là ai? Đúng hơn là thứ gì?
Chỉ mình Ngạo Phong biết, Xích chắc chắn là một loại ma thú, nhưng cô vẫn còn nhớ như in lời Răng Nanh nói lúc đó, chỉ có siêu thần thú thành niên mới có thể hóa thành hình người, chẳng lẽ Xích là siêu thần thú? Nhưng bộ dạng của cậu ta lúc này vẫn chỉ là đứa trẻ, không giống đã trưởng thành, đám Quân Lạc Vũ cũng nói Xích vẫn còn trong giai đoạn vị thành niên, nên ngay cả Ngạo Phong cũng không biết rốt cuộc Xích là ma thú cấp mấy.
"Thần phục, không thì chết?" Cậu thiếu niên toàn thân đỏ rực một màu được lửa lớn bao vây giương đôi mắt lấp lánh tựa đá ruby, nhìn báo săn Sấm Sét, lạnh lùng hỏi, khí thế của bậc đế vương lan tỏa khắp đất trời.
Lúc này, ở nơi đám người Ngạo Phong không nhìn thấy, trong các khu rừng lân cận, tất cả ma thú đều run rẩy ôm đầu, cúi rạp người xuống đất, hướng về phía thiếu niên bái lạy, ngay cả thánh thú cũng như một vài thần thú sống trong Sơn Lĩnh Chết Chóc cũng không ngoại lệ, trong kỳ bạo động, uy áp vô hiệu với ma thú, thế mà lại đột nhiên xuất hiện hiện tượng quái lạ cỡ này khiến nhóm người thám hiểm đi lại bên ngoài khu rừng Nhật Bất Lạc vô cùng khó hiểu.
Cách đó không xa, Răng Nanh cung kính cúi đầu với Xích, dưới khí thế đáng sợ của Xích, tứ chi báo săn Sấm Sét run lên bần bật, cúi thấp đầu rên rỉ mấy tiếng, trong con ngươi đen nhánh hiển lộ sự khẩn cầu, xem ra đã hoàn toàn chịu thua.
Sau khi giải quyết xong báo săn Sấm Sét, Xích thoáng quay đầu, vẻ lạnh lẽo trên mặt hơi tan ra, truyền âm linh hồn: "Người ký khế ước, tên của cậu."
"Ngạo Phong, Tần Ngạo Phong." Ngạo Phong biết trên người Xích có bí mật, không tiện để người khác biết, bèn nói thầm trong lòng: “Cậu là?"
"Xích, Xích Huyết." Xích gật đầu, nói một cách ngắn gọn: "Ngạo Phong, tôi cảm nhận được nguy hiểm khi huyễn lực trong người cậu sắp khô cạn nên mới cưỡng chế tỉnh giấc, thực tế vết thương trên người tôi vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng mấy chốc sẽ chìm vào giấc ngủ say một lần nữa.
Thực lực của tên kia cũng xem như tương đối ổn ở đại lục này, cậu thu hắn làm hộ vệ trước, tôi không thể xuất hiện ở thế giới bên ngoài quá lâu, sẽ dẫn người tới đuổi giết, giờ tôi vẫn còn trong giai đoạn vị thành niên, không phải đối thủ của họ."
Nhờ ký kết khế ước bản mạng, nên cả hai đều cảm thấy vô cùng thân thiết với đối phương, ngay cả sinh mạng cũng được gắn chặt với nhau, nếu một người chết đi người còn lại cũng sẽ tiêu tan, thế nên Ngạo Phong biết Xích chắc chắn sẽ không hại cô, chỉ là trong lòng vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
"Xích, cậu rốt cuộc là loại ma thú gì? Người muốn đuổi giết cậu là ai?”
Xích lắc nhẹ đầu: "Thứ lỗi cho tôi, tạm thời tôi không thể trả lời mấy câu này của cậu, bởi vì với cậu bây giờ thật sự quá nguy hiểm, cũng quá xa vời.
Nếu cậu muốn sớm biết được chân tướng, vậy hãy mau chóng trở nên cường đại đi.
Lúc gặp phải nguy hiểm có thể trực tiếp gọi tên tôi, tôi nhất định sẽ tới giúp cậu."
Biết Xích sẽ không thương tổn đến mình, Ngạo Phong cũng không hỏi nhiều nữa, cô truyền âm lại cho Xích, giọng điệu kiên định: “Được, chờ tới ngày đó, tôi cũng nhất định giúp cậu giải quyết đám người muốn đuổi giết cậu.”
Xích giật mình, trên gương mặt xinh đẹp hiển lộ nụ cười khó gặp, khẽ gật đầu, hoa văn hình ngọn lửa đỏ hiện lên dưới chân, cả người hóa thành một ngọn lửa rồi chìm vào trong hoa văn, sau đó hoa văn cũng biến mất vào không khí.
Bốn phía khôi phục dáng vẻ im lặng vốn có, nếu không phải báo săn Sấm Sét bị đốt chỉ còn một hơi tàn đó, e là mọi người sẽ cho rằng những chuyện vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
“Đại nhân… Truy Vân đại nhân, lão… lão tiền bối kia là người thủ hộ của ngài sao?”
Ngạo Phong còn đang đau đầu xem phải giải thích với nhóm Hi Thản thế nào, lại nghe thấy Hi Thản trừng lớn hai mắt hỏi như vậy.
Quý công tử của gia tộc lớn, rời nhà để rèn luyện, bên người chắc chắn đều có võ sĩ bảo vệ hoặc là huyễn sư bảo vệ, chỉ là có người thủ hộ sẽ tồn tại ngoài sáng, nhưng cũng có vài người sẽ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó để bảo vệ, lúc nguy hiểm ập tới bọn họ sẽ ra mặt, đảm bảo sự an toàn của chủ nhân.
Dáng vẻ của Xích hồi nãy cực kỳ giống huyễn sư sở hữu bộ giáp có màu do thần thú biến hóa ra, mà trên vùng đất này cũng có không ít lão yêu quái thích giả thành nai con, biến bản thân trở lại dáng vẻ thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, nhưng chưa tới mười tuổi thì hình như có hơi biến thái quá đáng.
Ngạo Phong không nhịn được bật cười, biết anh ta hiểu lầm, cô cũng thuận theo lý do của Hi Thản, nhún vai tỏ vẻ đồng ý: “Cẩn thận một chút, đừng nói già, nếu để cậu nhóc xấu tính đó nghe thấy, rất có thể sẽ nổi bão đó!"
Hi Thản hoảng hốt, vội vàng che kín miệng mình, sợ nhất thời tò mò hỏi ra chuyện gì, hay vô ý đùa trúng tim đen người ta.
Một vị cường giá có thể đánh bại một con thánh thú chỉ trong một chiêu, ai lỡ chọc phải chắc chắn sẽ chết không toàn thây.
Đại nhân Truy Vân có được người thủ hộ mạnh cỡ này, thật không biết xuất thân từ gia tộc cổ xưa cường đại nào nữa!
"Được rồi, đừng để ý, bình thường cậu ta sẽ không xuất hiện đâu." Ngạo Phong thấy mình hù người ta sợ chết khiếp thì mỉm cười, lấy một quả hỏa long trong nhẫn không gian ra, giao cho Hi Thản.
"Các anh cầm về trước để bàn giao nhiệm vụ đi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi tìm một nơi yên tĩnh ăn quả hỏa long."
"Truy Vân Đại nhân, hay là chúng tôi đứng xung quanh canh gác cho ngài?" Duy Nặc hỏi, dù làm việc với Ngạo Phong chưa bao lâu, nhưng bọn họ đều khâm phục cậu thiếu niên này từ tận đáy lòng, thật sự không muốn thấy Ngạo Phong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Yên tâm." Trong lòng Ngạo Phong cảm thấy rất ấm áp, cô vỗ vai Hi Thản, nói: "Có Răng Nanh ở