Thành phố cách khu rừng Nhật Bất Lạc một đoạn, khu vực bằng phẳng ở phía trước đã trở thành chiến trường tự nhiên.
Phía xa xa tiếng ầm ầm chấn động khắp trời truyền vào tai, trong rừng rậm bụi bay mù mịt, ngay cả mặt đất dưới chân mọi người cũng không khỏi chấn động.
Ngạo Phong cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, hít sâu một hơi, rồi nhìn về phía xa xa, chỉ thấy trong cánh rừng vô tận với bụi cỏ xanh mướt và cành lá cây cổ thụ, vô số chấm đen nhỏ giống như sóng thần trong đại dương đang tuôn ra với tốc độ đáng kinh ngạc.
Thoạt nhìn đông nghịt như đám mây đen, phía xa xa đã không còn nhìn thấy mặt trời trên bầu trời, như thể có vô số con châu chấu bay ra khỏi ruộng lúa, nếu so sánh làn sóng ma thú ở Tần Thành với trận chiến này thì đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Đợt ma thú đầu tiên này do nhện rừng độc tam tinh, lợn rừng lục tinh, Quạ đen ngũ tinh, Sâm Lâm Phong Lang thất tinh, Sâm Lâm Man Ngưu thất tinh phổ biến nhất trong rừng rậm kéo đến.
Toàn bộ tên của các ma thú này đều bắt nguồn từ khu rừng Nhất Bất Lạc.
Bụi bay mù mịt, tiếng gầm rú khiến người khác kinh hãi của ma thú cấp cao ở sâu trong rừng truyền đến rất rõ.
Không biết lũ ma thú này đã nhận được chỉ thị gì, mà tập hợp thành từng đợt đại quân ma thú cùng loại giống như quân đội, chỉ cần nhìn thấy thanh thế đã có thể cảm nhận được, chắc chắn lực tấn công của đoàn quân ma thú này không hề nhỏ.
“Chẳng lẽ còn có người đang chỉ huy ma thú?” Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Ngạo Phong chấn động, linh hồn lên tiếng dò hỏi: “Răng Nanh, lần trước chúng ta gặp phải đợt ma thú ở khu rừng Tương Nam, có phải là do mày gây ra hay không?"
“Chủ nhân, mặc dù thánh thú chúng tôi có thể dựa vào thánh thú để uy hiếp dọa ma thú rút lui, nhưng không thể ra lệnh cho ma thú, chắc chắn không phải là do nó đâu.” Sấm Sét giành nói trước: “Chỉ có thần thú mới có thể ra lệnh cho ma thú không có chủ trong phạm vi nhỏ, siêu thần thú trưởng thành hóa thân thành hình người, chỉ huy đại quân ma thú uy phong lẫm liệt.
Chắc chắn trong Sơn Lĩnh Chết Chóc của khu rừng Nhật Bất Lạc, có sự tồn tại của siêu thần thú trưởng thành.
Lúc tôi sống ở Đoạn Hồn Nhai, đã từng cảm nhận được khí thế ác liệt đó, chắc chắn ma thú tấn công thành là do cậu ta chỉ huy, chỉ là cậu ta không hiện thân mà thôi."
Răng Nanh gật đầu nói tiếp: "Đúng đó chủ nhân, đợt ma thú lần trước không phải do tôi, mà là do Xích gây ra, nhưng lúc đó cậu ta đã bị thương, nên chỉ tùy ý tạo ra một đợt ma thú bảo tôi đi đón cô, chứ không có phân loại ma thú."
Ngạo Phong nghe xong thì ngạc nhiên, lại nghi hoặc lần nữa: "Rốt cuộc Xích là ma thú gì? Cậu ta vẫn đang ở trong giai đoạn trẻ vị thành niên mà đã sở hữu sức mạnh lợi hại đến thế, còn có thể biến thành hình người, dựa vào năng lực hiện tại của cậu ta, chẳng phải sau khi trưởng thành sẽ càng lợi hại hơn siêu thần thú hay sao?”
“Tôi cũng không biết cụ thể là như thế nào, nhưng tôi dám đảm bảo Xích chỉ mạnh hơn chứ không bao giờ yếu hơn siêu thần thú.” Sấm Sét chắc như đinh đóng cột nói: “Uy thế của cậu ta hoàn toàn không cùng cấp bậc với thần thú trong Sơn Lĩnh Chết Chóc, ngọn lửa kia nướng cháy tôi, cường độ không hề yếu hơn thần thú.
Lẽ ra huyễn thú thời thơ ấu không thể có lực công kích quá mạnh, siêu thần thú cũng không ngoại lệ, nhưng Xích lại hoàn toàn phá vỡ định luật này."
Ngạo Phong gật đầu như chợt tỉnh ngộ, thầm nghĩ, thảo nào Xích không nói ra thân thế của mình.
Với trình độ đó, e rằng ngay cả huyễn sư thiên không cũng trở nên rất nhỏ bé.
Trong Sơn Lĩnh Chết Chóc có sự tồn tại của siêu thần thú ư? Sau khi cuộc tấn công thành kết thúc, cô nhất định phải đi xem thử trước khi lên đường đến Đế quốc.
Sắc mặt của đám lính đánh thuê ở xung quanh đều trở nên nghiêm nghị căng thẳng, ánh sáng màu bạc chói mắt chiếu sáng một vùng rộng lớn.
Đội ngũ huyễn sư đầu tiên đã triệu hồi toàn bộ huyễn thú của mình, rồi tản ra hai bên theo đội hình cánh én.
Ở trung tâm thế trận, mấy người Dung Lạc, Lư Phong, Cừu Nhiêm, Ngạo Phong đang đứng đón gió.
Hai linh huyễn sư Ngạo Phong và Dung Lạc đều triệu hồi bản thể huyễn thú của mình.
Thánh thú to lớn, uy phong lẫm liệt, khiến người khác cảm thán một lần nữa.
"Truy Vân, cậu không cần phải căng thẳng.
Mặc dù đại quân ma thú rất đông đảo, nhưng suy cho cùng vẫn không có sự hoàn hảo và trí tuệ như con người, mà chỉ biết đấu đá lung tung, nên không sao đâu.
Trong vòng nửa tiếng đợt ma thú này sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ." Dung Lạc rút đoản kiếm trên eo ra, khẽ vung hai lần, nhưng không sử dụng áo giáp huyễn thú, bởi vì đối phó với mấy ma thú cấp bậc này hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực.
Lần này, rất nhiều lính đánh thuê hưởng ứng từ đoàn lính đánh thuê Xích Luyện mà tới đây, nên Dung Lạc tràn đầy tự tin.
Doanh trại của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên cũng sử dụng thế trận này để đối đầu với kẻ địch, trận cánh én vừa dài vừa rộng, trái ngược với độ dày bức tường người ở vị trí trung tâm, có thể tiếp nhận huyễn thú xung kích trong phạm vi lớn nhất, phát huy tối đa sức chiến đấu của mỗi người.
Vị trí của Batuk và Lê Thanh vô cùng dễ thấy, thấy Ngạo Phong thả huyễn thú ra, Lê Thanh cũng không cam lòng yếu thế thả Kiếm Xỉ Hổ Vương của mình ra ngay, cao cao tại thượng đứng trên lưng Kiếm Xỉ Hổ Vương, rồi bay lên trời.
"A! Kiếm Xỉ Hổ Vương, là cậu Lê Thanh của Huyễn điện Ánh Sáng!"
"Có cậu Lê Thanh dẫn Kiếm Xỉ Hổ Vương tọa trấn trên bầu trời, vậy thì chúng ta sẽ đỡ áp lực hơn rất nhiều."
Lê Thanh cực kỳ đắc ý khi nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ tôn kính của mọi người ở bên dưới, rồi liếc nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
"Người anh em Truy Vân, chúng ta cũng ngồi lên trên thánh thú của cậu bay lên trời đi! Ông đây vừa nhìn thấy tên Lê Thanh kia đã không vui rồi, cậu ta tưởng chỉ có mình cậu ta có thánh thú à?” Lư Phong hơi khó chịu hừ lạnh, khịt mũi chế giễu sự kiêu ngạo của Lê Thanh: "Nếu có kiếm thánh ở đây đã bay thẳng lên trời rồi, đâu còn chỗ để cho cậu ta dương dương tự đắc.”
Bay lên trời ư?
Dường như Ngạo Phong chợt nhớ ra điều gì đó, nên khẽ mỉm cười, chỉ vào thân hình to lớn của Sấm Sét: "Anh Dung, các anh hãy ngồi lên con này trước đi, rồi tôi sẽ theo sau."
Dung Lạc vốn định chiến đấu cùng Ngạo Phong, nghe cô nói thế thì trong lòng không khỏi hơi mất mát, rồi gật đầu, cùng Lư Phong và Cừu Nhiêm leo lên lưng Sấm Sét bay lên cao.
Nhưng bọn họ vừa bay lên trời được một lúc thì nghe thấy bên dưới phát ra tiếng kinh hô còn lớn hơn cả ban nãy.
"Ôi mẹ ơi! Đó là gì vậy?"
"Đôi cánh đẹp quá đi mất! Không ngờ lại là áo giáp huyễn thú loại phi hành."
"Mẹ kiếp, cậu Lê Thanh bay lên bằng huyễn thú, còn cậu Truy Vân dứt khoát tự mình bay lên, chuyện này quá lợi hại rồi đó!"
Toàn bộ doanh trại đều chấn động, tiếp tục dấy lên một làn sóng khác trong đám đông.
Ba người Dung Lạc ngạc nhiên nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy trong ánh sáng màu bạc, một thiếu niên mặc đồ đen với bốn cánh màu bạc khổng lồ ở sau lưng, đang bay lên trời với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh bọn họ, rồi khẽ mỉm cười với ba người.
Thiếu niên mặc đồ đen đang cầm đoản đao Phá Quân, trên mặt mang một chiếc mặt nạ tinh xảo trắng như tuyết, mái tóc đen dài bồng bềnh, trên lưng mọc ra bốn cánh bạc khổng lồ, gần như có thể bọc kín cả người cô, chỉ cần vừa liếc nhìn, hình ảnh này sẽ in sâu vào trong tâm trí, dù có khó quên đến đâu, quả thật vô cùng đẹp trai!
Ba người Dung Lạc đều trợn mắt há mồm, một lúc lâu, Cừu Nhiêm đang cực kỳ đả kích mới ho khan một tiếng để thuận khí, lắc đầu nói: "Không hổ là thiên tài trẻ tuổi ở Vân Trung Thành, ngay cả áo giáp chiến đấu huyễn thú phi hành cũng có.
Haizzz, tôi không yêu nghiệt