Tại thế giới Ruska, lúc huyễn sư kêu gọi huyễn thú, dưới chân sẽ xuất hiện đường vân như vậy.
Hình vẽ dưới chân Dung Lan được gọi là tứ linh tinh, cho thấy cấp bậc huyễn sư của Dung Lạc, là linh huyễn sư thất kiếm.
“Không hổ là thiếu chủ, đã là linh huyễn sư thất kiếm rồi.”
“Ôi trời ạ! Linh huyễn thú! Đó là linh huyễn thú!”
“Thiếu chủ đoàn lính đánh thuê số một đại lục ra tay quả thật không tầm thường!”
Xung quanh là một tràng thán phục, dưới cái nhìn chăm chú của Ngạo Phong, ánh sáng trắng dần rút đi, bên người Dung Lạc nhiều thêm một con huyễn thú cao gấp ba lần người trưởng thành, Kim Văn Hùng Sư.
Đây chính là linh huyễn thú à?
Uy phong lẫm liệt, khí tức ngang ngược, đỉnh đầu là ba đường kim văn, gầm thét một tiếng rồi nhử tòa núi nhỏ mà điên cuồng nhảy ra ngoài! Chỉ mấy vuốt mà huyễn thú cấp thấp phải rên rỉ, chết thảm, so với huyễn thú mà huyễn sư bình thường gọi ra đúng là không thể so sánh! Dưới uy áp của linh huyễn thú, có ma thú thậm chí còn chưa chiến đấu đã quỳ nhũn hai gối xuống đất.
Ngạo Phong nhìn thấy lông con sư tử lay động trong gió, vẻ thán phục hiện lên trên gương mặt, nắm chặt hai tay, trong lòng không ngừng dâng lên khát vọng to lớn.
Tôi nhất định phải trở thành một huyễn sư cường đại, nhất định!
Ngạo Phong liếm môi, dưới thanh thế ác liệt của chiến trường, dòng máu lính đánh thuê hắc ám trong cơ thể cô sục sôi, nói với Dung Lạc: “Anh Dung, chúng ta đi trước đi.”
“A… Thật là tên nhóc hiếu chiến, được rồi, tôi mang cậu đi, có điều không được cách tôi xa quá.” Dung Lạc bị đôi mắt xinh đẹp kia nhìn, không cách nào từ chối, một tay ôm chặt eo cô, một tay nhẹ nhàng vung lên, Kim Văn Hùng Sư lập tức quay về, Dung Lạc giẫm chân nhảy lên, mang theo Ngạo Phong đến trên lưng Kim Văn Hùng Sư.
Cưỡi mây lướt gió, cả người bay theo Kim Văn Hùng Sư, chớp mắt đã ra đến hàng đầu của trận tuyến.
Thể tích Kim Văn Hùng Sư so với huyễn thú bình thường cũng lớn hơn gấp mấy lần, đám ma thú bị móng vuốt sắc bén của nó vồ tới đều nhanh chóng bị đá bay, nằm run rẩy trên mặt đất.
Sảng khoái! Còn sảng khoái hơn cả chơi bungee nữa!
Ngay khi nó dừng lại, Ngạo Phong phấn khích nhảy xuống, trong chớp mắt cô đã hòa nhập vào chiến trường giữa lính đánh thuê và ma thú, so kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo cận chiến, cô chắc chắn không thua bất kỳ một người nào ở đây, giết đám động vật này còn đơn giản hơn nhiều so với giết đám vệ sĩ nước XX.
Cầm chặt loan đao trong tay đâm vào nơi yếu ớt của ma thú, sau đó rạch đầu chúng lấy ra tinh hạch bỏ vào ngực, Ngạo Phong lập tức xông đến con tiếp theo.
Những tinh hạch này đều là nguyên liệu luyện khí của luyện khí sư, cầm đến phòng đấu giá ít nhất cũng có thể bán được hơn mấy trăm tiền đá quý.
Tiền tài chính là thứ mà các đoàn lính yêu thích nhất, ngay cả những đoàn lính đánh thuê lớn cũng không quên thu thập chúng, vậy tất nhiên cô cũng sẽ không bỏ qua, không đến mười lăm phút mà đã có chừng mười con huyễn thú chết trên tay cô rồi.
“Ngạo Phong! Đừng lỗ mãng!” Dung Lạc ở sau lưng cô hô một tiếng, có điều ngay lập tức trong mắt hiện lên kinh ngạc, cho dù biết trước Ngạo Phong không phải phế vật, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô dứt khoát không chút do dự hạ đao giết huyễn thú vẫn bị dọa hết hồn.
Vốn anh ta chỉ tưởng Ngạo Phong chẳng qua chỉ là muốn đến xem náo nhiệt, lại không ngờ sức chiến đấu của cô lại kinh ngạc đến vậy.
Một tân binh mà lại không sợ cảnh máu tươi, một lính đánh thuê già tay cũng chưa chắc có được thân thủ nhanh nhẹn như vậy.
Dung Lạc không khỏi nghi ngờ, những tên ở Tần Thành đó có phải não bị hỏng không vậy? Cho dù không thể trở thành huyễn sư thì một thiên tài chiến đấu như thế này, nếu có được một người thầy tốt, nói không chừng ngày sau còn có thể trở thành kiếm thánh.
Vậy mà lại lãng phí ở nơi đó.
Mặc dù phần lớn ma thú đều chỉ tầm khoảng ngũ tinh nhưng đại đa số lính đánh thuê cũng chỉ là huyễn sư ngũ kiếm cùng với kiếm sĩ ngũ tinh mà thôi, cấp cao kiếm và cấp cao tinh rất thưa thớt, mấy trăm người cũng khó có được một người, cho nên trận gió lốc mà Ngạo Phong mang đến lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người.
Ngạo Phong đi theo Dung Lạc đến, bày ra thân thủ của bản thân, tinh thần mỗi người ở tiền phong này đều được nâng cao hết cỡ, giơ cao vũ khí trong tay lao về phía trước.
“Giết! Tiến lên với thiếu thú, giết chết bọn nó!”
“Thất thiếu gia, làm tốt lắm!”
Lính đánh thuê nữ đi theo đoàn lại rất khoa trương, thấy nguy hiểm đã giảm bớt, nhất thời yên tâm hơn, có người thậm chí che mặt hét: “A….
Thất thiếu gia, thiếu chủ, đẹp trai quá!”
Chặn bớt được một đám ma thú xung phong, theo đó mà trì hoãn tác động của đợt ma thú tiếp theo.
Ma thú nổi điên thật ra dựa vào lực lượng xung phong là chính, sau một hồi giao tranh, nguy cơ cũng đã được hóa giải hơn phân nửa.
Ngạo Phong tạm ngừng tay, tinh hạch trong túi đã đầy, đang hưng phấn vì bản thân phát tài rồi thì một trận gió bỗng quét đến trên đỉnh đầu cô.
“Thanh Dực Thương Lang! Là con Thanh Dực Thương Lang kia!” Không ít người lập tức biến sắc, huyễn thú che khuất trên đỉnh đầu Ngạo Phong chính là sát thủ số một hệ cường công Thanh Dực Thương Lang!
“Thất thiếu gia!” Không ít lính đánh thuê vừa nãy được Ngạo Phong cứu đều rối rít sợ hãi kêu.
“Ngạo Phong!” Dung Lạc biến sắc, bởi lẽ Ngạo Phong đã cách xa anh ta được một khoảng, nếu gặp linh thú đánh lén, anh ta muốn đi cứu viện cũng không kịp.
Đối mặt với móng nhọn của Thanh Dực Thương Lang, vẻ mặt Ngạo Phong không thay đổi nhưng tim trong lồng ngực lại đập rất nhanh.
“Súc sinh! Mày dám!”
Trước bờ vực sống chết, từ xa truyền đến một âm thanh ác liệt đầy khí thế phá vỡ làn sương mù.
Đường ánh sáng trắng như dòng diện xé rách không gian mà đến, cướp đi Ngạo Phong ngay trước mặt Thanh Dực Thương Lang, Ngạo Phong hoa mắt một hồi, chỉ nhìn thấy đường ánh sáng trắng đó tựa như tia laze nháy mắt hung hăng giáng lên thân thể Thanh Dực Thương Lang!
Con ngươi to lớn của Thanh Dực Thương Lang co lại, gào lên một tiếng đau đớn, bị đòn ánh sáng trắng này đánh cho lui về sau mấy chục thước, đập vào rừng rậm Tương Nam, thật vất vả mới bay lên được lần nữa, trong mắt lóe lên khiếp sợ, sợ hãi nhìn bóng người màu bạc đó.
Người phóng ra đường ánh sáng trắng đó nhanh chóng bay đến, ngừng lại ở trên không trước mặt Ngạo Phong, mặt mũi lạnh lùng, tà áo bay trong gió, tựa như một thiên thần.
Quân Lạc Vũ!
Ngạo Phong trừng lớn đôi mắt, hít một hơi thật sâu! Không chỉ vì thực lực của Quân Lạc Vũ mà còn vì dáng vẻ hiện tại của anh.
Áo giáp màu bạc tuyệt đẹp bao lấy cả người anh, phản xạ ánh trăng sáng ngời, toát ra một khí thế thần thánh không cho phép khinh nhờn.
Cái khiến Ngạo Phong giật mình nhất là, đầu tóc đen của anh cũng hoàn toàn biến thành màu trắng từ chân đến ngọn, ngay cả đôi mắt của anh cũng biến thành màu bạc!
Màu bạc tinh khiết, dưới bầu trời đêm đen kịt tựa như một ngôi sao sáng ngời đến chói mắt.
“Áo giáp có màu!” Dung Lạc chạy đến bên người Ngạo Phong kinh ngạc hít một hơi: “Huyễn thú cấp thần! Không ngờ thánh hoàng lại có một con huyễn thú cấp thần trong truyền thuyết, Huyễn Điện Ánh Sáng quả nhiên là sâu không lường được.”
Trong ký ức mơ hồ của Ngạo Phong biết được, linh huyễn sư trở lên có thể biến huyễn thú thành áo giáp nhưng không có khái niệm thần thú, thứ như thế căn bản là một người nhỏ yếu như cô vĩnh viễn cũng không dám nghĩ đến.
Vừa nghe Dung Lạc giải thích, cô mới hiểu được, hóa ra thần thú trong truyền thuyết so với huyễn thú bình thường có rất nhiều khác biệt, biến thành áo giáp có năm màu sắc phân biệt khác nhau, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến huyễn sư.
Quân Lạc Vũ tóc trắng mắt bạc, quả đúng là như thế.
“Bọn tao còn chưa tìm đến mày, mày lại dám tìm đến cửa! Đúng là tự tìm cái chết!” Khác với sự ôn hòa ngày thường, trong con mắt màu bạc của Quân Lạc Vũ lóe lên sự nguy hiểm, lạnh lùng như băng.
Trời mới biết vừa nãy anh đã bị kinh sợ bao nhiêu, nếu như anh đến chậm một bước, Ngạo Phong đã có thể bỏ mạng dưới móng vuốt của con súc sinh này rồi.
Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Quân Lạc Vũ không thể dập xuống được, kỳ lân sau lưng xuất hiện trên không trung, kỳ lân tụ quang, một đòn ánh sáng trắng lần nữa hiện ra.
Đây là kỹ năng thần thú! Ai ngờ Thanh Dực Thương Lang này đã là linh huyễn thú cửu tinh, thực lực chỉ kém Quân Lạc Vũ một ít, dưới sự chuẩn bị đã né được một đòn.
Quân Lạc Vũ cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ đến cái tên linh huyễn thú này lại dây dưa như vậy, về mặt tốc độ lại không thua gì thánh quang mà kỳ lân phóng ra.
Thanh Dực Thương Lang nhìn chằm chằm Ngạo Phong một cái, muốn tiến lên nhưng lại sợ Quân Lạc Vũ, mặc dù là sát thủ số một hệ cường công, nhưng đối mặt với một huyễn sư thiên không có một thần thú, nó không chiếm được bất kỳ chỗ tốt này, cho dù là Quân Lạc Vũ chỉ mới tiến vào cấp thiên.
Từ xa bay đến lại xuất hiện thêm hai bóng người bay trên không, con ngươi Thanh Dực Thương Lang co quắp, cuối cùng chọn không dây dưa tiếp, phóng ra hai cơn lốc rồi nhanh chóng trốn thoát, nhóm lớn ma thú nổi điên có đám ma thú phi hành gắt gao chặn Quân Lạc Vũ lại, dựa vào số lượng khổng lồ mà chặn lại truy kích của anh.
Theo sự rời đi của Thanh Dực Thương Lang, ma thú triều cũng dần tiêu tan, đám ma thú nổi điên bị nhóm lính đánh thuê ép lui trở về trong rừng rậm.
Ánh nhìn trước khi đi của Thanh Dực Thương Lang khiến cho trong lòng Ngạo Phong chấn động, cô rõ ràng cảm giác được, dường như mục tiêu lần này của Thanh Dực Thương Lang chính là cô, ngay cả chuyện ma thú nổi điên cũng không thể thoát khỏi liên quan…
Quân Lạc Vũ khẽ chau mày, cũng không truy kích nữa, thừa dịp mọi người đang dọn dẹp chiến trường, anh lo lắng hỏi: “Ngạo Phong, không sao chứ?”
“Không sao, có điều lại thiếu anh một ân tình nữa rồi.” Ngạo Phong lắc đầu nói, thiếu Quân Lạc Vũ càng