“Mặc kệ là gì”. Ngũ trường lão xoa xoa tay lộ ra một bộ dáng mà ở trong mắt Sở Dương chính là ‘Sắc lang tiêu chuẩn’.
Hắn tươi cười nói: “Chính là muốn hỏi ngươi... Ha haa... Lời này nói như thế nào nhỉ...”.
Sở Dương gần như đoạt cửa mà chạy, run giọng nói: “Ngài, đã lớn tuổi như vậy rồi...”
Ngũ trưởng lão trừng mắt: “Cái này cùng tuổi lớn nhỏ có gì quan hệ, lão phu là người già nhưng tâm không già”.
Sở Dương hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?” Mà trong lòng thầm nghĩ, lão
nhân này nếu đưa ra yêu cầu gì quá phận thì lão tử liền đập cho lão ngất đi.
“Thứ này, ngươi lấy được từ đâu?” Lão đầu nhi tham lam nước miếng ướt át nhìn Sở Dương hỏi.
“Hả?” Sở Dương ra ngoài ý muốn hỏi lại: “Dược liệu hả?”.
Lão đầu nhi mặt nhăn mày nhíu nhịn không được nói lại: “Về dược liệu”.
“Trời ạ.” Sở Dương thờ phào một hơi nhẹ nhõm nói: “Thế mà ngươi làm ta
sợ muốn chết... Ta còn tưởng rằng ngươi định... Làm cái gì”.
Xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này đến phiên lão đầu nhi kỳ quái, gãi gãi đầu buồn bực nói: “Ta làm sao?”.
“A, không có gì.” Sở Dương lúng túng nói.
“Ngạch? Không có gì là sao?” Lão đầu nhi vẽ mặt nghi hoặc hỏi.
“Ngạch khụ khụ, thuốc này ta có được qua một con đường đặc thù... Ha
ha.” Sở Dương chuyển đề tài, nhãn châu chuyển động mồm miệng linh hoạt
nói.
“Qua con đường đặc thù?” Ngũ trường lão hai mắt giống như đèn pha vậy sáng quắc lên.
“Đúng vậy.” Sở Dương cười ha ha tự châm chước nói: “Ta có một vị bằng
hữu. Ừm, vị bằng hữu này và phiến chủ trong Hắc Huyết Tùng Lâm quan hệ
không tệ... Ha ha...”.
“Ngươi cùng phiến chủ Hắc huyết tùng lâm
quan hệ tốt lắm hả?” Lão đầu nhi kích động nói năng lộn xộn nói: “Mà vị
bằng hữu này tên là gì?”.
“Ha haa.” Sở Dương ý vị thâm trường cười.
“Liều lĩnh, liều lĩnh quá. Ha ha chuyện này sao có thể hỏi được”. Ngũ
trưởng lão tự giễu vỗ vỗ cái trán nói: “Nói như vậy. Hắn ở nơi đó, từ
trong Hắc huyết tùng lâm có đại lượng dược liệu?”.
“Cũng không
phải là rất nhiều.” Sở Dương giải thích nói: “Bởi vì phiến chủ sau khi
thu lượm còn phải sử dụng một bộ phận phân cho người làm trong Hắc huyết tùng lâm cho nên có thể đưa ra cũng chỉ là một tiểu bộ phận mà thôi”.
“Một tiểu bộ phận cũng không sao, ở đâu?” Ngũ trưởng lão nhích mông ngồi xích lại nói: “Bám thế nào?”.
“Cái này...” Sở Dương tựa như muốn nói lại thôi.
“Ngươi nói đi, điều kiện gì.” Ngũ trường lão tin tưởng tràn đầy nói,
tựa như mặc kệ Sở Dương đề xuất điều kiệm gì hắn đều có thể lập tức thỏa mãn được.
Dược liệu từ Hắc huyết tùng lâm tại Cửu trùng thiên đại lục cực kỳ khan hiếm.
“Khụ khụ, vị bằng hữu này của ta cần một số dược liệu không có trong
Hắc huyết tùng lâm... Ngoài ra còn có, cần tử tinh, đại lượng tử tinh,
đại lượng tử tinh...”.
Sở Dương ánh mắt hơi hơi lóe lên, thản
nhiên nói: “Ngũ trưởng lão, cái Vạn Dược đại điển này mỗi người đều mang đến không ít dược liệu nhưng do dược tính đặc biệt, nên nếu không dùng
nhanh, để thời gian quá dài thì dược lực sẽ hư hao... Cho nên bình
thường đều đương trường xử lý?”.
“Xác thực là có việc này.” Ngũ
trưởng lão gật gật đầu nói: “Thiên địa linh dược có đặc tính này đều rất trân quý nhưng lại càng khó có thể bảo quản được. Ví dụ như Thất tinh
linh lung thảo nếu qua một đêm sẽ có mấy phiến lá nhũn ra, một khi phiến lá nhũn ra thì dược tính trong đó đã mất đi quá nửa, như thế sẽ không
đáng giá như thất tinh linh lung thảo đầy đủ vậy”.
“Hơn nữa cái
Vạn Dược đại điển này phải có loại thiên địa linh dược tự thân có chứa
sinh mệnh lực mới có thể trúng cử cho nên ngay cả khi dùng bí pháp để
bảo hộ nhưng một đường phong trần đến được nơi này cũng không thể bảo
tồn được tốt nhất, chỉ là đương trường xử lý thôi”.
“Ừm, quả là
thế, nghe nói sau khi dự tuyển xong, toàn bộ đều điểm đi bán đấu giá à?
Có Gia Cát gia tộc chủ trì?” Sở Dương nhẹ giọng nói.
“Ngươi muốn đem đi bán đấu giá?” Ngũ trưởng lão cau mày hỏi lại. Nếu là như vậy,
Dược cốc có thể lấy nhưng chỉ sợ là không được nhiều.
“Ta làm
vậy cũng là bất đắc dĩ thôi”. Sở Dương buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Vị bằng hữu kia cần lợi ích lớn nhất thôi. Ai, gian thương mà, thuần
túy là gian thương”.
“Tìm được lợi ích lớn nhất... Thực ra cũng
không gì đáng trách...” Ngũ trưởng lão ngược lại an ủi hắn một câu rồi
lại lập tức hứng thú bừng bừng nói: “Như vậy. Lần này hắn có thể lấy ra
bao nhiêu nữa?”.
“Trước mắt hắn chỉ cho ta ba bốn chục quả thôi.” Sở Dương như muốn nói lại thôi vậy.
“Nhiều như vậy sao?” Ngũ trưởng lão nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
Dược liệu trong Hắc huyết tùng lâm lại có thể lập tức có đến ba bốn chục quả? Cái này thật sự là thủ đoạn thông thiên mà.
“... Nếu có thể ra tay toàn bộ. Hắn nơi đó hình như còn có bảy tám trăm quả gì đó...” Sở Dương tiếp tục nói.
“Con mẹ nó.” Ngũ trưởng lão bật thốt lên: “Mẹ nó. Bảy tám trăm quả...
Dược liệu trong Hắc huyết tùng lâm.” Hắn nhiến răng trợn mắt há hốc mồm
nhìn Sở Dương, thân mình cực lực ngửa ra sau chỉ kém một tia nữa là...
Liền ngã chỏng vó từ trên ghế ngã xuống đất.
“Nghe hắn nói là có nhiều như vậy.” Sở Dương từ trong tay áo lấy ra một tấm giấy gấp: “Bất
quá dược vật ngoại giới mà hắn cần cũng thật sự không ít”.
Ngũ
trưởng lão vừa tiếp nhận đã không khỏi ồ lên một tiếng, hàng râu bạc run lên nói: “Xác thực là không ít, cái này thật sự là... Thực là toàn
diện, xem ra vị dược sư này cũng là một vị cao nhân. Hắn tuyển chọn dược thật sự là đủ loại, mỗi một cách đều không ngờ đến, đều không nghĩ đến, thuốc bổ độc dược đủ cả...”.
Chẳng trách ngũ trưởng lão lại kinh ngạc đến vậy, Sở Dương vừa đưa cái này ra, cái này quả thực chính là
bách khoa toàn thư dược vật quý hiếm của Cửu trùng thiên.
Bao gồm cái gì hình dáng ra sao, tên là gì, bao nhiêu tuổi, màu sắc đều chú thích rất rõ ràng.
Cái này nếu đưa cho người không hiểu thì chỉ cói là một cái tư liệu bình
thường mà thôi, còn đối với vị Dược cốc ngũ trưởng lão này thì thế là đủ rồi.
Một loại dược nọ và một loại dược kia đối với nhau có thể
sinh ra hiệu quả lớn nhất: Tại sao một loại thuốc bổ cùng một loại thuốc bổ khác kết hợp với nhau lại trở thành độc dược trí mạng... Tại sao vài loại dược vật quý trọng phối cùng nhau ngược lại sẽ thành một chén nước sôi...
Các mặt phối hợp quả thực là thiên y vô phùng.
Thậm chỉ có một số dược phương vốn ngũ trưởng lão cũng không biết nay vừa thấy được liền lập tức trở nên quán thông.
Ngũ trưởng lão nhìn hồi lâu mới trịnh trọng ngẩng đầu lên nói: “Số dược vật này cũng không phải là thiên tài địa bảo đặc biệt hiếm lạ gì, đại bộ
phân là có thể kiếm được. Chỉ là, một phần này có giá trị quá lớn, ít
nhất cũng đến năm sáu
chục vạn tử tinh, thậm chỉ là có thể hơn nữa”.
Sở Dương thâm trầm chậm rãi gật đầu nói: “Không sai”.
“Cho nên, nếu ngươi chỉ đưa cho ta danh sách này thì không đủ, ta còn
muốn xem danh sách dược vật trong Hắc huyết tùng lâm nữa, nếu có thể sẽ
cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.” Ngũ trưởng lão nói.
“Ngũ trường lão quả nhiên là người sảng khoái”. Sở Dương biết kế hoạch đã
thành công phân nửa nên cười nói: “Một danh sách khác ta đã sớm chuẩn bị rồi”.
Nói xong, Sở Dương lại lấy từ trong tay áo ra một tấm giấy đưa qua. Lúc này đây, ngũ trưởng lão xem cực nhanh hầu như là chỉ lướt
đi trên mặt giấy, giữa một hàng, cuối một hàng sau đó liền lập tức khép
danh sách và nhắm mắt lại, dồn dập thở hổn hển mấy hơi thở rồi mới mở to mắt nói: “Nếu là vậy. Có thể làm”.
Sở Dương gật gật đầu nói: “Vị bằng hữu này của ta tính cách quái dị, không muốn xuất đầu lộ diện...
Hơn nữa thân phận hắn mẫn cảm cho nên về điểm này, xin ngũ trường lão
thông cảm”.
Ngũ trưởng lão nói: “Chỉ cần có dược, tất cả đều có thể đàm phán mà”.
Sở Dương gật gật đầu nói: “Vị bằng hữu này từng nói qua, một khi giao dịch thành công sẽ đem số dược vật này bán đấu giá đi ra ngoài kiếm lợi
nhuận, người phụ trách chuyện này có thể được một thành hoa hồng”.
“Một thành?” Ngũ trưởng lão sáng mắt lên, một thành thoạt nhìn không
nhiều lắm nhưng hắn vừa mới xem qua danh sách nên biết giá trị danh sách cực kỳ khủng bố. Một thành đã đủ để cho một người trở thành phú khả
địch quốc.
“Một thành này ta có thể đổi thành linh dược được
không?” Ngũ trưởng lão vội vàng hỏi đến việc này, đối với tiền tài này
nọ lão không mấy hứng thú, cái duy nhất hắn cảm thấy hứng thú là linh
dược.
“Đương nhiên là có thể.” Sở Dương ha ha cười nói: “Hơn nữa Dược cốc tuyệt đối có thể tham dự cạnh tranh, chỉ cần Dược cốc có thực
lực, lấy được toàn bộ cũng không sao”.
“Toàn bộ lấy được... Dược cốc tuyệt đối không có thực lực như vậy”. Ngũ trưởng lão cười khổ một
tiếng: “Chỉ có thể làm hết sức thôi”.
Hai người trao đổi hồi lâu, sau khi xác định tất cả chi tiết thì Sở Dương mới đi ra, nhập vào bên trong đám đông.
Khi hắn vừa mới đi ra, ngũ trưởng lão liền lập tức phát ra thần thức truyền âm. Lập tức có vài đạo thần niệm quấn quanh người Sở Dương.
Sở
Dương một đường tựa như không hề phát giác ra mà đi ra ngoài. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng coi như là bất ngờ, nguyên bản hắn còn muốn lấy danh nghĩa Hàn Tiêu Nhiên để cho dược của Hắc huyết tùng lâm tiến vào
cạnh tranh, nhưng điều đó cũng sẽ làm cho Hàn Tiêu Nhiên gặp nguy cơ
thật lớn, nay đã có Dược cốc ra mặt nên tự nhiên là ổn thỏa rồi.
Dược cốc tuyệt đối sẽ không cho phép số dược kia mất đi, cho nên tin tức
ngược lại sẽ không bị tiết lộ. Việc truy tung sẽ duy trì đến khi nào Sở
Dương tiếp xúc với vị ‘Thần bí bằng hữu’ kia, nếu chưa thì Dược cốc
tuyệt đối sẽ không xuống tay. Về phần vạn nhất nếu bọn họ xuống tay bắt
người cướp của, bắt Sở Dương để ép hỏi thì Sở Dương hiện tại có Tử Tà
Tình bên người, còn sợ ai chứ?
Nói thật, hắn bây giờ còn buồn vì Dược cốc không dám động thủ.
Một khi động thủ liền bị Sở Dương bắt được nhược điểm, lấy thực lực của Tử
Tà Tình hiện tại xứng đáng là cao thủ đệ nhất thiên hạ tọa trấ
N, Dược cốc đánh, đánh không lại nên có thể nói Dược cốc đã bị Sở Dương dắt mũi đi rồi.
Nếu là Dược cốc không động thủ, Sở Dương bán dược thuận lợi sẽ nhanh chóng phát tài.
Nhưng nếu Dược cốc động thủ thì như vậy chuyện này liền lập tức biến thành
một cái cạm bẫy thật lớn nhằm vào Dược cốc, một khi một khi Dược cốc rơi vào, lấy thủ đoạn của Sở Dương, hơn nữa còn có Tử Tà Tình đủ để cho
Dược cốc vạn kiếp bất phục.
Cho nên Sở Dương rất chắc chắn. Hắn
không lo lắng Dược cốc truy tung vì căn bản là không có một người như
vậy tồn tại, Dược cốc ngươi ngay cả khi có thủ đoạn truy tung thông
thiên thì có tác dụng gì đâu?
Sở Dương thong dong mà đi.
Ở trong một phòng cao nhất của Vạn Dược đại điển, Mạc Khinh Vũ một thân
hồng y ghé qua cửa sổ nhìn xuống con đường phía dưới người người đi lại
tấp nập, trong miệng ăn một cái kẹo, hai mắt đầy ý cười.
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu tựa như trong đám người náo nhiệt đó thấy được một bóng dáng quen thuộc...
Bóng dáng này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, biến mất không thấy, nhưng đối
với tiểu nha đầu này mà nói, ngày ngày đều tràn ngập thân thiết cùng
tưởng nhớ, ngày đêm tinh thần quanh quẩn đều là thân ảnh này. Sớm khắc
cốt minh tâm rồi, nên bóng dáng đó sao có thể không nhận ra được?
Tiểu nha đầu cả người chấn động, gần như kinh hô ra tiếng, cả người giống
như hóa thạch vậy, đột nhiên giật mình đứng sững ra tại cửa sổ, lập tức
hai mắt lại đẫm lệ.
Trong lòng, có bốn chữ đột nhiên dâng lên, hóa thành ý niệm như nước khiến tâm tình nàng xao động.
Sở Dương Ca Ca...