Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Tình Thế Nguy Hiểm


trước sau



- Khó nói lắm ạ.

Ô Thiến Thiến do dự, nói một cách không nắm chắc.

- A? Khó nói? Như thế nào mà lại khó nói?

Khổng Kinh Phong rất thú vị mà nhìn người cháu gái xinh đẹp của mình, cười nhẹ hỏi.

- Biểu hiện của ba người này, so với đồn đại trước đây thật sự chênh lệch quá lớn.

Ô Thiến Thiến nhíu chặt đôi mi thanh tú, nói:

- Theo như lời đồn, Thạch Thiên Sơn là người lão luyện thành thục, có thể đảm đương nhiều chuyện một mình, xử sự chu đáo, cẩn thận. Nhưng bây giờ hắn làm cho con cảm thấy rất thất vọng.

- Nhưng nhị đệ tử Sở Dương, theo như đồn đãi thì trầm mặc ít nói, tính tình quái gở nhưng chất phác, có điều thật sự là hôm nay con nhìn thấy hắn rất có tiềm chất, nhìn thì như nhát gan sợ phiền phức nhưng thực sự bên trong lại…..

Ô Thiến Thiến nghĩ nghĩ, không nói tìm được từ nào để tả cho phù hợp với hình dung của mình, đành nói:

- Nói tóm lại…Người này rất kì quái, con không thể hiểu được hắn. Về phần tam đệ tử Đàm Đàm thì lại giống như lời đồn, siêu cấp không biết điều.

Nghe nàng nói xong, cả hai người đều trầm mặc lại, lông mày nhíu chặt không nói lời nào. Thật lâu sau, Ô Vân Lương mới vươn người đứng dậy, chậm rãi đi tới trước tường, thò một tay vạch trần nhà ra. Chỉ thấy một bức bích họa lộ ra ở khoảng trống phía sau, bên trong có một tờ giấy trắng.

Trên tờ giấy trắng, từ trên xuống dưới, nhìn qua bên trái có một dãy những tên người, tổng cộng có bốn mươi cái tên. Sau tên mỗi người đều có một câu đối viết bằng bút đỏ.

Có mười người ỏ phía sau có hai câu đối; còn có hai người, chiếm cứ vị trí đệ nhất và đệ nhị thì đằng sau danh tự là ba câu. Tên của hai người kia theo thứ tự là: Tuyết Dạ Mộng, Tần Mộ Thương.

Tên của Lý Kiếm Ngâm đứng ở vị trí số mười chín, mà tên của Thạch Thiên Sơn thì đứng thứ mười ba. Trên tờ giấy này lại không có tên Sở Dương cùng Đàm Đàm.

Ô Vân Lương cầm bút, trầm mặc một lúc rồi sau đó gach một đường màu hồng lên tên của Lý Kiếm Ngân. Xóa thẳng ba chữ Lý Kiếm Ngân khỏi đó.

Sau đó hắn suy nghĩ cẩn trọng một chút, dời bút về phía dưới cùng, viết lên hai chữ: Sở Dương.

Rồi hắn thêm vào sau tên Sở Dương một dấu “?”. Viết xong, hắn lui ra phía sau hai bước, cau mày nghĩ nghĩ rồi lại vung bút lên đem cái tên Sở Dương xóa đi, chỉ để lại một dấu "?" .

- Chỉ sợ việc này sẽ gây nên một hồi sóng to gió lớn.

Khổng Kinh Phong cau mày:

- Nội bộ Thiên Ngoại Lâu chúng ta hiện giờ đang rất bất ổn, hôm nay lại xảy ra chuyện này, Mạnh sư đệ hắn cũng lại bị liên lụy đến việc này.

- Mạnh sư đệ không liên lụy vào đâu. Với tính cách của hắn thì trừ phi là Thiên Ngoại Lâu bị diệt, nếu không, những chuyện khác hắn cũng chưa bao giờ không để ở trong lòng.

Ô Vân Lương lắc đầu, khẩu khí cũng rất khẳng định. Nhưng sau đó sắc mặt hắn tối sầm lại, nói:

- Thạch Thiên Sơn. . . Có thật sự là như vậy không?

Khẩu khí lớn như vậy, nhưng hình như chỉ hổ giấy.

- Vâng.

Ấn tượng của Ô Thiến Thiến về Thạch Thiên Sơn, dù người bình thường gọi hắn là “thành thục ổn trọng”, nhưng trong lòng của nàng, hắn lại chính là một tên gà mờ siêu cấp, hơn nữa còn là con gà mờ mù.

Không có thuốc chữa!

Ô Vân Lương thở dài. thật sâu

Đối với việc này, hai người cũng không nói nhiều, hiển nhiên là cũng không có để ở trong lòng. Dù sao, đây cũng chỉ là đùa giỡn một lần cùng hạng tiểu bối, không ảnh hưởng đến đại cục. Hiện tại, trên mặt hai người đều có vẻ sầu lo, hiển nhiên có việc phiền não.

Ô Vân Lương phất phất tay, Ô Thiến Thiến hiểu ý liền lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Trong thư phòng lúc này chỉ còn lại có hai người.

- Đại ca, tiểu đệ có ý này. . .

Khổng Kinh Phong thử thăm dò nói.

- Không cần gấp.

Ô Vân Lương khoát tay áo, sắc mặt ảo não.

Khổng Kinh Phong trầm mặc một hồi, sau đó trầm giọng nói: -

- Thiên Ngoại Lâu truyền tới thế hệ chúng ta cũng mới chỉ là đời thứ bảy. Tổ sư đời thứ nhất khai tông lập phái, đưa chúng ta trở thành một trong những tông môn đỉnh cao của Hạ Tam Thiên, được hưởng thụ sự cung phụng của hoàng gia, vinh hiển một đời. Nhưng đến đời thứ hai thì lại đối đầu quyết liệt cùng vương triều Đại Triệu, làm thanh danh của phái ta rớt xuống ngàn trượng. Các cao thủ của môn phái ta bị đuổi giết khắp nơi, chết mất hơn phân nửa. Cũng may mà hai đại tổ sư lúc tuổi già trong lúc vô tình đã giúp cho hoàng gia một cái đại ân, đến lúc đó mới không đối đầu cùng hoàng gia nữa. Sự kiện này giúp Thiên Ngoại Lâu miễn cưỡng khôi phục lại một chút, trùng kiến lại được Cửu Phong, Nhất Viên.

- Đến trưởng bối đời thứ ba, mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, từng người từng người xuất chúng. Vốn đã tưởng rằng bổn môn sẽ hưng thịnh trở lại, nhưng thật không ngờ rằng chính bởi có quá nhiều nhân tài mà lại dẫn đến một hồi phân tranh trong nội bộ Cửu Phong, Nhất Viên. Sau một hồi kịch chiến tự giết lẫn nhau, Thiên Ngoại Lâu lại đại thương nguyên khí, chỉ có thể ra lệnh cấm môn hạ đệ tử dưới trướng tự chém giết đồng môn.

- Đến bây giờ Cửu Phong, Nhất Viên trừ Tử Trúc viên của Mạnh sư đệ ra, những nơi
khác cũng đang ngầm có mâu thuẫn, sóng ngầm đang cuồn trào mãnh liệt! Mười vị đại đệ tử đời thứ tám tiếp theo lại tiếp tục là một cuộc chém giết sinh tử. Có thể đoán được, việc thực lực của môn phái lại tổn thất lớn thêm một lần nữa.

- Thiên Ngoại lâu năm đó từ một trong những tông môn đứng đầu lại suy bại đến mức bây giờ chỉ là một môn phái nhị lưu.

Thanh âm của Khổng Kinh Phong lúc đầu còn có chút dè dặt, nhưng sau đó càng nói thì càng thêm sôi sục:

- Đại sư huynh, thoạt nhìn thì Cửu Phong Nhất Viên quy mô rất lớn nhưng mỗi nơi đều có tâm tư riêng của mình, đệ thấy thà không có còn hơn là có!"

- Môn phái chúng ta phân tán như vậy, thực sự là bên trong có rất nhiều nội gian. Thiên Ngoại Lâu thực sự đang gặp phải nguy cơ trùng trùng. . . Bảy đại môn phái năm đó, hôm nay cũng chỉ còn lại có sáu. Một vị trí còn thừa lại thì Hồng Trần Hiên, Tâm Kiếm Trai đều đã đỏ mắt nhìn chằm chằm từ lâu. Bọn chúng chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta! Mà Thần Đao Các, Hắc Huyết Minh cùng chúng ta có huyết hải thâm cừu lại càng muốn chúng ta chết. . .

- Vận mệnh của Thiên Ngoại Lâu ta hiện giờ đã như mảnh chỉ treo chuông!

Sắc mặt Khổng Kinh Phong buồn bã:

- Đại sư huynh, không thể không vội a!"

- Lời ngươi nói làm sao mà ta lại không biết?

Ô Vân Lương thở dài:

- Mà ngươi cũng mới chỉ nói đến nhân tố giang hồ cùng nhân tố bên ngoài thôi. Còn nguy cơ chân chính của chúng ta, ngươi còn chưa có nói đến đâu.

- Thiên Ngoại Lâu ta trong mấy năm nay, nam đệ tử đời thứ tám có gần sáu trăm người, còn chút hữu dụng nhưng lại ít ỏi. Mà nữ đệ tử, mười năm trước không đến năm mươi người mà bây giờ đã gần 150 người! Hơn nữa mặc dù tư chất có hạn nhưng dung mạo lại xinh đẹp như hoa. . .

Ô Vân Lương thở dài ra một hơi, chắp tay đi đến trước cửa sổ, trầm mặc nói:

- Đây là điềm báo của sự vong tông diệt phái đấy!

- Sắc đẹp chỉ dễ rước lấy tai họa!

Ô Vân Lương thản nhiên nói:

- Ở nơi cường giả vi tôn như thế này, sắc đẹp chính là một loại tài nguyên. Đây căn bản chính là họa nguyên. Tình trạng của Thạch Thiên Sơn chúng ta bây giờ đã rất cấp bách rồi. Chỉ cần bát đại đệ tử đời thứ tám hành tẩu giang hồ tự nhiên sẽ rước lấy tranh chấp vô tận!

- Là họa nguyên, nhưng chưa chắc đã không phải là tài nguyên!

Khổng Kinh Phong bác bỏ:

- Bọn chúng hành tẩu trong giang hồ chưa biết chừng có thể mang đến cho Thiên Ngoại Lâu chúng ta rất nhiều trợ lực!

- Ngươi cảm thấy có thể sao?

Ô Vân Lương cười giễu cợt:

- Sắc đẹp trong mắt đại đa số cường giả chẳng qua cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi.

- Thiên Ngoại lâu hiện tại đang gặp phải loạn trong giặc ngoài. Nếu dựa theo đề nghị của ngươi, mạnh mẽ đi thống nhất lại Cửu Phong, Nhất Viên để tập trung quyền lực về trung tâm thì chỉ sợ sẽ dẫn đến tình trạng môn phái bị chia năm xẻ bảy rồi rơi vào cảnh tan vỡ!

Ô Vân Lương nói một cách nặng nề:

- Đến lúc đó, nếu địch nhân thừa cơ tấn công tới, Thiên Ngoại Lâu sẽ lập tức bị diệt vong ngay.

- Bệnh nặng cần dùng thuốc liều mạnh, lời này tuy là không sai, nhưng nếu như bệnh đã nặng đến lúc nguy kịch mà lại tùy tiện sử dụng thuốc mạnh, vậy chỉ sợ sẽ lập tức đi tong! Huống chi là địch nhân của chúng ta còn xa xa không chỉ có ngần đó. . .

Ô Vân Lương muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ có lời gì đó khó có thể nói ra.

Khổng Kinh Phong không cam lòng:

- Chẳng lẽ cứ để kệ cho tụt dốc như vậy sao? Mặc cho môn phái từ từ xuống dốc?

- Cần phải nhờ ngoại lực. . .

Lúc Ô Vân Lương nói đên mấy chữ cần mượn ngoại lực này sắc mặt phức tạp dị thường, giống như là gằn từng chữ, thần sắc trong mắt cho thấy hắn dường như có thể hy sinh tất cả. Sau đó hắn không nói thêm câu gì nữa, trầm mặc nhìn ba mươi chín cái tên cùng một dấu "?" trên tường, thật lâu không nói lời nào.

- Những nữ đệ tử này nên xử lý như thế nào?

Nội tâm Khổng Kinh Phong vừa buông lỏng, liền hỏi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện