Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Làm Lại Từ Đầu, Bao Điều Tốt Đẹp Quyết Không Buông!


trước sau



- Khinh Vũ!

Sở Dương mạnh mẽ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã đau lòng kêu lên. Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình đang co quắp, đang đau đớn, chẳng qua thanh âm hắn yếu đến mức nghe như là đang rên rỉ, đến mức ngay cả hắn cũng gần như là không nghe thấy...

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Sở Dương đã ngây ngẩn cả người!

Ta... rõ ràng đã thấy Khinh Vũ tới đón ta, nụ cười yếu ớt quen thuộc kia, nhu tình đã thấm vào xương tủy kia...

Nhưng... đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trước mắt hắn hiện giờ là núi đá vô tận, ánh tà dương đỏ như máu phía chân trời, bốn phía là Trúc tía đang bay, tựa như mây tím nơi chân trời đang nhẹ đưa trong gió...

Trên chân của mình hiện giờ còn có một vết máu.

Trên đầu đột nhiên kịch liệt đau đớn, lấy tay đưa lên sờ thì đã đỏ thẫm.

Ngọn núi này, cảnh sắc này, vết thương này, rất quen thuộc!

Đây là đâu?

Một thanh âm chợt vang lên bên tai, giống như muốn khóc nói :

- Ê... Ngươi...Ngươi đừng làm ta sợ, ta...ta...Ta là người anh tuấn tiêu sái như thế không dễ bị hù dọa đâu..."

Tròng lòng Sở Dương mơ hồ, thầm nghĩ chẳng lẽ ta thực sự còn chưa chết à? Chẳng qua, tên gia hỏa đang gọi bên tai ta là ai? Thật đúng là cực phẩm, rõ ràng là suýt bị hù chết vậy mà còn không quên tự kỷ...

Tựa như thấy hắn không có phản ứng, người nọ liền kêu lên :" Thật sự... không giận chứ? Ô...ô..." Cái tiếng khóc rống này cứ như còi hơi xe lửa, nếu có người ở xa mà nghe thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng có sói đói đang tru lên.

Thanh âm dài mà vang dội, lượn lờ mãi không dứt. Tiếng vang không ngờ lại có thể truyền đến, chỉ là nó đã thực sự biến thành "Ngao...." rồi.

- Thật có tài.

Sở Dương thầm nói trong lòng. Hắn cũng nghe ra được, thanh âm này chính là vừa sợ vừa thương, cũng không phải giả dối. Nhưng cái thanh âm này thật sự là làm cho người khác không dám khen.

Tựa như trời cao lúc tạo ra con người đã tính nhầm, đem tiếng của một con vịt chết đặt trên người hắn, mà còn là vịt đực chết...

Có thể sau khi tạo ra hắn, ông trời nghĩ rằng cũng không thích hợp lắm, vì vậy nên để bồi thường, hắn đã đem tiếng soi tru cũng ghép vào luôn...

Cái thanh âm này hình như có chút quen quen...Thanh âm như vậy thật sự là độc nhất vô nhị! Tròng lòng Sở Dương giật mình một cái, đột nhiên ký ức từ rất nhiều năm trước dũng mãnh tràn vào trong óc...

- Chỉ là luyện côn pháp một chút mà thôi, ngươi không đến mức cứ như vậy bị ta đánh cho một côn mà bất tỉnh chứ?

Thanh âm kia run run, hiển nhiên là đang sợ hãi:

- Bọn chúng đánh ngươi nhiều côn như vậy mà ngươi còn không làm sao, vì sao ta đánh ngươi một cái mà ngươi đã ngã rồi... Cái này, cái này... cái này con mẹ nó quá bất công rồi! Lẽ nào ngươi thấy ta lớn lên trông anh tuấn tiêu sái mà sinh ra tâm đố kỵ, cố ý hãm hãi ta?

Sở Dương không còn biết nói gì nữa.

Đây là cái hạng người gì? Không ngờ vẫn còn đang giận, mà oán giận thì cũng thôi, dù sao cái việc thế này ai cũng không muốn thấy, không phải sao? Nhưng dù là hắn đang oán giận, vậy mà cũng không quên tự sướng vài câu...

Tự kỷ đến mức này là có thể nói là "kinh thiên địa, khiếp quỷ thần" rồi!

Rên rỉ một tiếng, Sở Dương rốt cục miễn cưỡng mở mắt. Thật sự là chịu không nổi nữa, dù Sở Dương là Độc Kiếm Võ Tôn uy vũ một thời nhưng cũng không chịu nổi cái âm thanh này.

Cái giọng vịt chết này kết hợp cùng với thanh âm của cái bụng đang sôi lên vì đói...đừng nói là người, dù là con hổ, nếu phải nghe lâu ngày e rằng cũng phải vẫn lạc...

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi, ha ha, ta chỉ biết, nhà ngươi đã bị khí thế của ta dọa cho ngây người mà té xỉu ...

Thanh âm kia tiếp tục hành hạ lỗ tai Sở Dương:

- Ta đã nói rồi mà, vì sao mà lại đúng lúc thế chứ, nhà ngươi không ngờ cứ nhìn ta chằm chặp không buông, hóa ra là vậy!

Sở Dương nhăn mặt lại, trong đầu còn đang đau như búa bổ, quát lên:

- Câm miệng!

Thực sự là không thể chịu nổi nữa. Nếu ngươi nói thêm hai câu nữa, ta lại tự đâm hai kiếm vào tim mình cho quên đi. Dù sao lão tử cũng là người đã chết qua một lần, vậy mà còn phải chịu cái âm thanh kinh khủng của ngươi hành hạ thì còn có thiên lý nữa hay không? Ngay cả chết cũng không để cho người khác được yên tĩnh...

Vừa mới nói...

Thanh âm của hắn mặc dù thấp, nhưng cũng tràn đầy uy nghiêm. Một cỗ khí tức của Độc Kiếm Võ Tôn bao trùm, vô hình trung phát tán ra ngoài, làm cái tên đang lải nhải bị uy nghiêm ẩn chưa trong hai chữ kia chấn nhiếp cho ngây người, nói không nên lời.

Sở Dương mở choàng mắt, nhưng lại thấy trước mắt chợt sáng lóa lên, đầu óc quay cuồng. Hắn đành nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ mở ra lần nữa...

Hiện ra trong mắt hắn lúc này là khuôn mặt của một người. Ừm, cũng chính là cái tên đang khoe chính hắn rất anh tuấn tiêu sái. Không sai, ở đây ngoại trừ hắn cùng Sở Dương ra cũng chẳng còn ai.

Nhưng Sở Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thân thiết, đồng thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười. Cái từ anh tuấn tiêu sái mà áp dụng cho hắn thì đúng thật là phí của trời!

Cái khuôn mặt này tuyệt đối không xấu!

Con mắt thật to, mũi thẳng, miệng nhỏ, lông mày kiếm. Hơn nữa khuôn mặt hắn trắng nõn, không mập quá cũng không gầy quá.

Nhưng điều ly kỳ là, con mắt của hắn tuy rất có thần, nhưng cự ly cách nhau hơi quá xa, một con mắt gần như là bên cạnh lỗ tai trái, còn con mắt kia lại ngay cạnh lỗ tai phải.

Lông mi cũng là hai hàng lông mày kiếm. Chỉ là hai thanh kiếm đó, có một thanh thì ngẩng phá trời cao, thanh khác thì lại chúc phá địa ngục, hai phương hướng hoàn toàn trái ngược!

Mũi hắn cũng rất thẳng, chỉ là ... nó cũng hơi thẳng quá một chút, sống mũi giống như một tòa núi vậy, đem hai con mắt hoàn toàn tách ra!

Nhìn từ xa, giống như một dải ngân hà đã chia tách Ngưu Lang- Chức Nữ. Con mắt như vậy, cho dù là làm mắt gà chọi...cũng là tương đối khó khăn.

Cái miệng cũng rất nhỏ, thậm chí hồng nhuận. Nhưng thực sự là, một cái miệng anh đào nhỏ nhắn mà lại ở trên người một tên nam nhân thì...nhất là còn trên mặt một tên đại nam nhân như thế này...

Nói thật một câu, chính là: Trên một miếng đậu hũ trắng như tuyết có đặt một viên anh đào
đo đỏ...

Tướng mạo như vậy đã có thể diễn tả được một phần tính cách của hắn... Điều này đã không thể hình dung nữa! Qủa thực là rất cá tính, hẳn là độc nhất vô nhị trên đời!

Ai có thể tìm được người thứ hai giống như thế...ặc, Sở Dương nghĩ mình thật chắc muốn cúng bái cái tên đã tìm được kia, điều này quá khó.

- Đàm Đàm?

Toàn thân Sở Dương đau như chết đi sống lại, trong đầu như có ngàn vạn thanh đao đang khuynh đảo, đầu đau như muốn nổ tung. Nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế được, lộ ra một vẻ tươi cười ôn hòa :

- Đàm Đàm, cái tên tự kỷ nhà ngươi vẫn thế! Thật đúng là rất không biết điều.

Cái người này chính là bạn thân của Sở Dương khi còn nhỏ, sư đệ Đàm Đàm. Đàm trong đàm thoại, đàm trong đàm hoa (hoa quỳnh). Cái tên này thật sự là làm cho người ta rất có ấn tượng.

Đàm Đàm giống như Sở Dương, cả hai đều là cô nhi, cũng có lẽ là đều bị vứt bỏ, được sư phụ mang về nuôi nấng. Lúc Sở Dương mười chín tuổi, trong một lần Đàm Đàm ra ngoài lại đột nhiên truyền về tin đã tử vong. Mãi cho tới bây giờ, Sở Dương cũng không biết ngày đó Đàm Đàm vì sao mà chết, kẻ địch rốt cục là ai?! Hắn đã điều tra thật lâu, nhưng vẫn không có được một chút tin tức.

Cái chết của Đàm Đàm năm đó đã tạo ảnh hưởng cực lớn đối với Sở Dương, làm cho tính cách của hắn vỗn đã quái gở lại trở nên càng thêm trầm mặc...

Vừa nhắm mắt lại, chỉ là nghe cái thanh âm này, Sở Dương đã xác định được. Mở mắt nhìn lướt qua, gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã biết mình đang ở đâu.

Nơi này, thật sự là quá quen thuộc!

Tử Trúc Lâm, phía sau núi Thiên Ngoại Lâu. Cái tràng cảnh này, chính là lúc mình còn mười sáu tuổi trong một lần luận bàn côn pháp cùng Đàm Đàm tự nhiên bị ngây người, Đàm Đàm bị bất ngờ không kịp thu tay lại đập cho mình một côn mà bị ngất đi.

Chẳng lẽ, mình đã trở về thời gian lúc còn mười sáu tuổi? Nhưng cái này... làm sao có khả năng?

Sở Dương đưa mắt nhìn chúng quanh, sau khi nhing lại một vòng nữa, hắn rốt cục cũng xác định, mình đúng là đã sống lại rồi! Quay về lúc còn mười sáu tuổi. Cái chuyện hoàn toàn không có khả năng này, lúc này lại đang phát sinh trên người mình, lấy thần kinh cứng cỏi của Sở Dương mà cũng ngập trong kinh hỉ cùng ngây dại!

Nếu tất cả được làm lại từ đầu một lần nữa, trong nhân sinh này, ta có bao nhiêu thứ không nên buông tay?!

Trời ơi, thật sự được bắt đầu lại từ đầu?!

Sở Dương sửng sốt một lát, hắn đã hồi phục rất nhiều, hắn hít sâu một hơi đè xuống rất nhiêu tâm tình đang trào dâng trong lòng, trên mặt cũng đỏ ửng, chỉ cảm thấy con tim đang nhảy lên kịch liệt như muốn thaots khỏi lồng ngực vậy.

Quay đầu lại nhìn kỹ vị huynh đệ đã mất đi mà có lại kia, trong mắt Sở Dương bắn ra cảm tình nồng hậu, thanh âm mơ hồ có chút khàn giọng, cũng đùa nói:

- Đàm Đàm, ta rốt cục biết năm đó ngươi vì sao bị vứt bỏ rồi...

Thực sự là, nếu sinh ra một người như thế, nếu không bị hù cho tuột tay bay ra, vậy thần kinh nên cứng cỏi hơn a.

Đàm Đàm vô ý gãi gãi đầu, không ngờ không có chút xấu hổ nói:

- Nguyên nhân hẳn là ta lớn lên qua mức anh tuấn... Mà nguyên nhân ngươi bị vứt bỏ, khả năng chính là quá xấu...

Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên có một loại xúc động vừa muốn cười, lại vừa muốn đánh người...

...

Trong trí nhớ, lần này bị thương làm hắn phải nằm liệt giường mất nửa tháng.

Mãi cho đến sau này mới biết, chính mình không phải là bị thua trong khi luận bàn, mà là bị người hạ độc! Dẫn đến vào một thời gian nào đó, toàn thân sẽ không thể khống chế!

Người đã hạ độc mình, cũng không phải là chỉ nhằm vào mình. Hắn vốn dự định là sẽ nắm chắc thời gian, làm cho Đàm Đàm đánh một côn trực tiếp giết mình, như vậy thì Đàm Đàm cũng xong...

Trong môn phái, luận bàn với nhau là chuyện bình thường, nhưng đánh chết người thì chính là đại sự! Chuyện Đàm Đàm bị trục xuất khỏi sư môn là điều chắc chắn!

Nhưng kẻ hạ độc này cũng thật không ngờ, tại trong đoạn thời gian này, tuy Đàm Đàm biểu hiện ra thực lực ngang hàng với mình, nhưng trên thực tế công lực của hắn đã vượt qua mình. Lúc luận bàn cùng mình, hắn thủy chung vẫn bảo lưu vài phần thực lực.

Vào thời khắc mâu chốt nhất, hắn tuy rằng vẫn như cũ không kịp thu tay lại, nhưng vẫn kịp đem lực lượng trên côn hóa giải hơn một nửa, làm cho mình cũng chỉ bị thương nhẹ!

Trong số những môn hạ của sư phụ, nếu tính thêm cả mình và Đàm Đàm mới có tổng cộng ba người! Kẻ hạ độc chắc chắn là đại sư huynh! Thạch Thiên Sơn!

Trong mắt Sở Dương chợt lóe ra hàn quang lạnh thấu xương, trong lòng yên lặng nhớ kỹ ba chữ: Thạch, Thiên, Sơn!

Sắc mắt hắn đột nhiên trở nên băng giá, càng ngày càng lạnh. Một cỗ sát khí mơ hồ đang lưu chuyển trong người. Đàm Đàm đang ở bên cạnh hắn chẳng biết vì sao tại trong những ngày hè chói chang này lại đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, hắn nhịn không được mà rùng mình một cái.

-o0o-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện