Mặc dù gặp lại một đám huynh đệ là chuyện đứng đắn, chuyện trọng yếu, đệ nhất đại sự nhưng cũng không thể cứ như vậy mà đi được.
Cho nên... La Khắc Địch buồn bực vạn phần chạy về, dùng tốc độ nhanh
nhất đem tất cả chuyên an bài một lần, cuối cùng nói một câu: “Các ngươi tất cả hảo hảo dụng công cho ta, ta hiện tại muốn đi Mặc Vân Thiên giết Nguyên Thiên Hạn là thiên ma ma nghiệt kia rồi lập tức sẽ trở lại!”
Sau đó lại cười ha ha đi.
Thủ hạ của La Khắc Địch trên dưới trợn mắt há hốc mồm suy nghĩ: Lão
đại ngài thực có can đảm nói a... Đối phương đây chính là Mặc Vân Thiên
Đế a! Cho dù thật là thiên ma thì dường như ngài hiện tại cũng không
phải là đối thủ của người ta sao?
Vậy mà ngài lại nói lòng tin tràn đầy như vậy: Ta đi giết hắn rồi sẽ
trở lại! Khẩu khí kia rất giống như việc Nguyên Thiên Hạn chính là một
đầu heo đã bị cột chắc chỉ chờ giết vậy, chờ ngài đi đến huy 1 kiếm giết cho xong chuyên vậy...
Hơn nữa, đây chính là đi chiến đấu, sao lại hưng phấn như thế? Nhìn ngài hưng phấn như động tỉnh vậy...
Đám thuộc hạ này thật đúng là không có đoán sai.
Hiện tại ở trong lòng La Khắc Địch, cái gì Mặc Vân Thiên Thiên Đế,
cái gì Thiên Ma Vương, cái gì Nguyên Thiên Hạn, nhiều nhất cũng chỉ có
thể coi là một cái rắm! Có huynh đệ chúng ta đồng thời xuất thủ, chỉ là
một Nguyên Thiên Hạn có thể được cho là cái đại sự gì chứ!
Huynh đệ ở bên, ta chính là vô địch thiên hạ!
La Khắc Địch một đường hát vang khúc tiểu điệu, ngao ô ngao ô xông về Mặc Vân Thiên; Thật sự là... Có thơ nói: Hướng bơi Bắc Hải mộ thương
ngô, La nhị thiểu gia đảm khí thô, tung hoành nhân gian cũng không biết; Sói ngâm bay qua giang hồ này...
Không hy vọng xa vời thắng được cố lão nhị cùng Sở lão đại, chỉ cần
có thể đem Kỷ Mặc tên vô liêm sỉ kia áp đảo dưới mình là xong chuyện,
yêu cầu này rất không cao, quả thực là quá không cao...
Về phần Đồng Vô Thương cái tên kia... Tính, ta nhưng là người văn
mình, tại sao có thể tự hạ giá trị con người đi cùng người man rợ kia
tranh giành cái gì đây...
La Khắc Địch ngoài miệng tự xưng là người văn mình nhưng theo bản năng rùng mình một cái mà bay nhanh hơn...
Mang theo một lòng mừng rỡ, đầy bụng ước mơ, còn có một vẻ đắc chí
vừa lòng như đã đánh cho Kỷ Mặc lăn trên mặt đất, cưỡi lên thân thể hắn
rồi đánh một trận đã tay mà La nhị gia cơ hồ giống như là một con sói
động tình, hai mắt lấp lánh lục quang, một đường ngao ô ngao ô đi...
Bên kia. Kỷ Mặc đang chạy vội đi! Phía dưới vô tình gặp phải 1 cái hồ rộng ngàn trượng thì cơ hồ một cái tung người là đã để lại phía sau.
“Lão đại lần này nói sẽ một lần nữa xếp lại số ghế là có cái ý tứ gì? Ta hiện tại mới là Thánh Nhân sơ cấp đỉnh, sẽ không bị rơi xuống chứ?
Làm sao lại lòng tin không đủ đây, ta trong khoảng thời gian này kỳ ngộ
liên tục, tu vi tiến nhanh, làm sao vẫn còn là lòng tin không đủ, ta đã
leo lên vị trí đỉnh cấp cao thủ ở Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, vỉ cái gì
mà lòng tin không đủ đây! Không đúng, đây nhất định là ảo giác, nhất
định là ảo giác! Ta sẽ làm được, ta dám chắc làm được!”
“Bất quá, vị trí lão Đại sao...” Nhớ tới vẻ mặt Sở Dương cười mà như
không cười, Kỷ Mặc dứt khoát lập tức bỏ đi chú ý nói: “Cái này cái
này... Kỷ Mặc ta làm sao cũng không phải là người có khiếu làm lão đại,
làm lão đại phải quan tâm cái này quan tâm cái kia... Hay là thôi đi,
bàng không khẳng định sẽ bị bệnh thần kinh, ta đây là người thông minh,
sao có khả năng đi làm cái việc ngu ngốc kia chứ?!”
“Về phần lão Nhị...” Kỷ Mặc nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Cố
Độc Hành thì không khỏi sợ run cả người nói: “Khụ khụ, không từ mà biệt, tên kia quá khó nghe, hãy để cho Cố Độc Hành tiếp tục độc hành đi...”
“Nhưng lần này có thể tiếp tục làm lão Tam hay không đây...”
“Mặc dù ta lòng tin không đủ, không, lòng tin mười phần, nhưng chuyên này vẫn còn rất là khó nói, Đồng Vô Thương gia hỏa này kia lần này nhất định sẽ cùng ta cạnh tranh... Lần này phải áp đảo được hắn, không biết
có thể hay không...” Kỷ Mặc suy nghĩ một chút rồi cũng buông tha cho
nói: “Cùng lắm thì lão tử cũng bỏ qua, không phải là cái vị trí lão ba
thôi sao... Đúng, bất kể, chỉ cần có thể đem La Khắc Địch kia đè dưới
thân thể là được rồi; Gia hỏa này kia so với ta còn lười hơn, nhất định
là không bàng ta! Điểm này thì lòng tin ta vẫn phải có!”
“Cẩu đại di! Cẩu đại di! Giết chết La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, Ngạo Tà Vân, chính là Kỷ Mặc ta đã thắng lợi vĩ đại rồi! Cẩu đại di!!”
Kỷ Mặc hăng hái mừng rỡ mười phần lao đi.
Tại 1 một mảnh bầu trời khác.
Hai người đang ở trên không trung ra rồi thúc ngựa nhanh chóng lên
đường. Một là 1 đại hán khôi ngô hùng tráng, tựa hồ cả phiến thiên địa
cũng bị hắn một người gánh tại trên vai.
Người còn lại là một nữ nhân mặc áo đen, xinh xắn lanh lợi. Hai người này dĩ nhiên là hai vợ chông Đồng Vô Thương Mặc Lệ Nhi.
“Cuối cùng lại đến lúc lần nữa tụ hội rồi! Huynh đệ chúng ta sẽ cặp
tay sóng vai ngạo thể Cửu Trọng Thiên Khuyết cuộc sống này... Đang ở
trước mắt ~!” Đồng Vô Thương trong lồng ngực hào hùng tràn đầy, dường
như có một loại cảm giác muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng lớn
vậy!
“Lần này, những huynh đệ kia của ngươi không biết tiến cảnh như thế
nào, không biết so sánh với ngươi thì như thế nào đây?” Mặc Lệ Nhi hé
miệng cười một tiếng nói.
Ở trong lòng Mặc Lệ Nhi, trong khoảng thời gian này, hai vợ chông
mình tu vi liên tiếp xông phá tử quan, cơ hồ mỗi một ngày đều bay vọt
nhanh chóng tăng trưởng, về phần tu vi, chỉ sợ Sở Dương và tất cả mọi
Người hẳn là đã sớm bị Đồng Vô Thương vứt ở phía sau rồi.
Phu quân của mình, nghĩ đến tại lần tụ hội này sẽ là người mạnh nhất trong một đám huynh đệ. Không ai có thể tranh phong!
Làm vợ Đồng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi tự nhiên là vì trượng phu của mình kiêu ngạo, lòng tin tràn đầy.
"Điều này cũng chưa chắc!" Đồng Vô Thương trên mặt lộ ra một tia cười nói: “Ta mặc dù không đến nỗi tự ti nhưng cũng sẽ không
mù quáng tự
đại, theo ta đoán chừng, tu vi của Sở Dương hiện tại vẫn hơn ta, thậm
chí có thể cao hơn rất nhiều, về phần Cố Độc Hành, không sai biệt lắm
chính là sàn sàn với ta. Hai chúng ta vẫn luôn là như vậy, lần này cũng
sẽ không ngoại lệ...
Về phần những người khác, không biết Phượng Hoàng huyết mạch của Nhuế Bất Thông cùng Kim Long huyết mạch của Ngạo Tà Vân đã thức tỉnh được
bao nhiêu rồi. Đối với chúng nó có cái loại siêu nhân thể chất này thì
thật sự là khó tất thắng được... Dĩ nhiên, Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch
khẳng định là không bằng ta, đó là khẳng định!"
Đồng Vô Thương cười hắc hắc, giọng nói chắc chắc, đó là sự tự tin phát ra từ nội tâm.
“Lần này, phải đem Kỷ Mặc tiểu tử kia lật úp, giẫm lên cái đầu khỉ
của hắn mà đi lên ghế lão Tam!” Đồng Vô Thương nói đến chuyện này, trong lòng cũng rất là biệt khuất tức giận bất bình nói: “Năm đó, gia hỏa này bất quá chính là số cứt chó, so với ta lại sớm đột phá hơn một chút, số cứt chó mới ngồi lên được ghế lão Tam! Làm cho ta không thoải mái nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục trời ban cơ hội tốt, nhất định phải đem nó ném xuống dưới ngựa!”
Mặc Lệ Nhi không hiểu chút nào nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng có nghĩ tới việc lực áp quần hùng, lên làm lão đại sao?”
“Không có nghĩ tới, thật lòng không có nghĩ tới.” Đồng Vô Thương lên
tiếng nói: “Sở lão đại kinh khủng, cùng Cố Độc Hành kinh khủng... Ta đã
được lĩnh hội quá sâu rồi...”
Như vậy là lời nói thật.
Đồng Vô Thương trong cuộc đời này, sự đả kích lớn nhất toàn bộ cũng
tới từ Sở Dương cùng Cố Độc Hành. Để cho hắn có một loại cảm giác: Bất
kể mình tấn chức như thế nào, cố gắng như thế nào, kỳ ngộ liên tục như
thế nào nhưng hai người kia thủy chung vẫn có thể áp tại trên đầu mình
mà tăng thêm hơn một bậc!
Mỗi lần cảm giác mình có thành tựu lớn lao cùng tiến cảnh phi phàm
thì lại chung quy sẽ phát hiện ra, 2 người kia vân tiến bộ lớn hơn mình
một chút...
Chuyên như vậy, đã phát sinh quá nhiều lần lắm lắm!
Mặc Lệ Nhi bĩu môi, nàng đối với việc “Khiêm tốn” của trượng phu mình khá xem thường. Nàng cũng biết Sở Dương, Cố Độc Hành mạnh mẽ nhưng luôn nhân thức nam nhân của mình mới là manh nhất!
Nhưng Mặc Lệ Nhi cũng không nói thêm gì nữa. Bởi vì nàng biết tình
cảm giữa Đồng Vô Thương cùng các huynh đệ. Cái gọi là xếp vị trí giữa
các huynh đệ bất quá chính là một mánh lới mà thôi, vô luận người nào
trước người nào sau cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của mọi
người...
Hơn nữa, đám người Sở Dương cũng không có cái gì trên dưới tôn ti
trật tự. Quân không ra quân, Sở Dương bị chúng huynh đệ công nhận là lão đại nhưng còn không phải là có thời gian đã bị các huynh đệ cùng nhau
liên thủ đánh ngã xuống đất rồi đánh cho giống như đầu heo sao, nơi đó
nào có nửa điểm lão đại quyền uy gì đâu...
Khi cao hứng cùng nhau điên, khi mất hứng cùng nhau chiến đấu, khuynh quốc tài phú hay đỉnh quyền thế đều bị mọi người bỏ qua hoặc là không
nhìn đến nhưng có khi chỉ vì một câu nói giỡn lại có thể khiến cho đám
người này đánh nhau thành một hang heo...
Tình cảm thuần túy như vậy sớm đã không phải là một câu nói người nào trước người nào sau là có thể chia rẽ được.
“Ta còn nhớ, khi ở Cửu Trọng Thiên đại lục, lão đại đã từng nói qua
một câu nói: Một ngày nào đó, huynh đệ chúng ta cửa có thể cặp tay sóng
vai Ngạo Thể Cửu Trọng Thiên!”
Đồng Vô Thương vừa cấp tốc bay vút, vừa tràn đầy cảm khái cộc lốc
cười nói: “Lúc ấy, khi lão đại nói những lời này thần thái đến nay vẫn
còn rõ môn một trước mắt, nay vẫn như ở trước mắt, hiện tại thật giống
như là đã thành sự thật rồi!”
“Lệ Nhi mau nhanh hơn chút ít nữa, ta thật sự có chút sốt ruột rồi!”
Đồng Vô Thương thét dài một tiếng rồi dưới chân lần nữa phát lực, xa xa
lao lên đầu mà đi.
Mặc Lệ Nhi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng mà gia tăng thân pháp theo sát đi.
Tại 1 địa phương xa xôi, một phương hướng khác. Trong chín tầng mây
có một tiếng ngâm nga rồi tất cả mọi người ở trên mặt đất theo thanh âm
phát hiện ra một cái cảnh tượng kỳ lạ chí cực.
Ở trên chín tầng mây có một con Kim Long thân hình dài khoảng ngàn
trượng chợt hiện lên, ở trên không trung chợt lóe lên kéo theo cuồn cuộn phong lôi một đường nhanh như điện chớp hướng về một cái phương hướng
thẳng tắp mà đi!
“Long! Đó là long a, ta thấy được long rồi!”
“Thật hả?! Thật là long hả!”
“Cõi đời này thế nhưng lại thật sự có Thần Long tồn tại, thanh thiên thấy long, thanh thiên thấy long...”
“Trời ạ...”
Trên chín tầng mây cuồn cuộn mà đi, Kim long do Ngạo Tà Vân hóa thân
thành trong ánh mắt tràn đầy vẻ cấp bách và nồng đậm tư niệm nữa.
Các huynh đệ, các ngươi có khỏe không?
Các huynh đệ, ta tới đây! Sắp tới rồi!
Không biết khi các ngươi lần nữa nhìn thấy ta có thể thất kinh hay
không đây? Nhất định sẽ thất kinh rồi! Ha ha ha ha... Hôm nay Ngạo đại
thiếu gia ta đã tiến bộ rất nhiều rồi.