Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đáng Giá Khổ


trước sau

Sở ngự tọa không thể làm gì khác hơn là vuốt lỗ mũi lui đi ra ngoài. Mặc dù cảm giác mình chưa thỏa mãn dục vọng, đến mức cơ hồ muốn nổ tung, nhưng, loại thời khắc mấu chốt này cũng không thể quấy nhiễu.

Ấm ức đi ra khỏi cửa phòng, vừa dò xét một hồi tin tức do Thiên Cơ trợ thủ gửi tới, chẳng qua là một đoạn thời gian ngắn này tin tức không có gì đặc biệt, nhất thời cảm giác chán đến chết.

Ăn no ấm áp sinh dâm dục.

Sở ngự tọa trước mắt chính là tình huống như thế.

Đoạn thời gian trước vẫn đều phải chạy ngược chạy xuôi, đông ngăn chặn tây giết, từ Mặc Vân Thiên, đến Đông Hoàng Thiên, từ Đông Hoàng Thiên, đến Tử Tiêu Thiên, từ Tử Tiêu Thiên, lại đến Cửu Trọng Thiên đại lục, lại từ Cửu Trọng Thiên đại lục một đường cực nhanh đi Trung Cực Thiên.

Sau đó từ Trung Cực Thiên cực kỳ gấp gáp chạy tới Đại Tây Thiên giải cứu Cố Độc Hành; Lại từ Đại Tây Thiên đêm tối kiên trình, chạy về Yêu Hoàng Thiên, cuối cùng, lại từ Yêu Hoàng Thiên chạy tới rừng Tinh linh!

Hơn nữa dọc theo con đường này cũng không đơn thuần là ở lên đường, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc cũng là kèm theo sinh tử đại chiến, luân phiên huyết chiến! Địch nhân sau so với đối thủ trước đều mạnh hơn!

Ở trong tiết tấu đó Sở Dương cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, tinh thần cũng ở vào tình trạng khẩn trương cao độ, ngay cả là thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng là suy nghĩ, phân tích cho các huynh đệ về tình huống, hôm nay đến trình độ nào, ngày mai sẽ đến mức nào...

Trong óc mỗi một lúc mỗi một khắc cũng là ngày kiếm tiền tỷ, ngàn đầu vạn tự.

Nào có thời gian đi nghĩ đến chuyện khác? Ngay cả là có lòng có lực nhưng cũng là tuyệt đối không có bất kỳ thời gian.

Hôm nay, đi tới rừng Tinh linh, như là chuyện gì cũng thật sự kết thúc rồi, trong lúc bất chợt liền buông lỏng!

...

Từ khẩn trương cực độ, đột nhiên chuyển đổi đến cực độ buông lỏng!

Từ loay hoay ngay cả thời gian phóng cái rắm cũng không có biến thành hiện tại gần như hoàn toàn không có việc gì làm.

Loại buông lỏng như vậy... Để cho Sở Dương dễ dàng vui vẻ đồng thời cũng cảm thấy cái kia xuẩn xuẩn dục động.

Loại vọng động này lại giống như lửa rừng cháy lan ra đồng cò, hừng hực không thể áp chế, càng không thể thu thập.

Hết lần này tới lần khác vào giờ khắc này bên cạnh chúng mỹ nhân cũng đang luyện công, luyện binh... Cũng bận rộn.

Cái trạng huống để cho Sở ngự tọa thật lòng có chút khóc không ra nước mắt.

Đám nương tử, các ngươi đây không phải là muốn đem ta làm cho nghẹn chết người sao? Các ngươi cũng không suy nghĩ, đồ chơi này vạn nhất thật nghẹn nổ tung thì làm sao bây giờ, các ngươi không được hối hận đó a!

Bước chậm đi ra, dọc đường nhìn qua tất cả Tinh linh cũng là cung kính hành lễ, Sở Dương mỉm cười mà qua.

Đông đảo nữ Tinh linh vóc người uyển chuyển thướt tha, thấy vị tân tấn Tinh linh Hoàng đại nhân anh tuấn tiêu sái này cả đám đều mắc cỡ đỏ mặt thi lễ, hoàn lễ xong lại thẹn thùng chạy đi, tóc dài bông bềnh, vóc người uyển chuyển...

Sau đó ở phương xa, ngây thơ đáng yêu ngưng mắt nhìn Tinh linh Hoàng bệ hạ... Vẻ mặt, tâm tình như thế nào thật sự là quá rõ ràng: Nếu muốn ta giúp cái gì, ta sẽ không cự tuyệt, ngay cả ỡm ở cũng sẽ không, ta nguyện ý, rất nguyện ý...

Cảm xúc như vậy chỉ một hai người thì hoàn hảo nhưng số lượng Tinh linh ôm tâm tình này cũng là ngàn vạn, mấy chục vạn... Mấy trăm vạn... Đập vào mắt có thể thấy được, tất cả đều là như vậy. Thậm chí còn có một số cố ý ở trước mặt Sở Dương lúc ẩn lúc hiện...

Hơn nữa mọi người vóc người uyển chuyển xinh đẹp như hoa, mọi người cũng là một bộ tùy ý chàng hái tuyệt không phản kháng, ngàn theo trăm thuận.

Sở Dương càng cảm giác được bản thân sắp hóa thân làm sói, cũng ức chế không được...

“Ta muốn nổ tung...” Sở ngự tọa thống khổ rên rỉ, rốt cục gọi 1 Tinh linh nữ nhân đi ngang qua.

Vị nữ Tinh linh bị cây nến của Sở Dương nhất thời làm cho sợ hết hồn nhưng ngay sau đó sắc mặt đỏ bừng, nhất phái chân tay luống cuống.

Nga, Tinh linh Hoàng bệ hạ gọi ta lại, chẳng lẽ hắn là coi trọng ta...

Nếu như bệ hạ muốn ta thị tầm, ta nên làm cái gì bây giờ? Là trực tiếp hàng phục? Hoặc mặc từ chối nhã nhặn một chút rồi mới hàng phục đây? Hoặc là... Lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt đầy đủ biểu hiện ra sự trong ngọc trắng ngà của ta, sau đó bị dùng sức mạnh mới tỏ vẻ hàng phục đây? Nhưng... Vạn nhất bệ hạ tức giận không cần nữa thì sao đây? Làm sao? Chẳng phải là lợn lành chữa thành lợn què? Rốt cuộc làm như thế nào đây?

Các nữ Tinh linh thân thể run rẩy, trong lòng trong nháy mắt đã đổi qua trăm ngàn ý niệm cũng đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cúi đầu không chút nào phản kháng...

Chung quanh một số nữ Tinh linh ánh mắt giờ phút này đã sắp phun ra lửa ghen tỵ, nha đầu này quả nhiên là vận khí tốt, cư nhiên được bệ hạ coi trọng. Hừ, thật không rõ bệ hạ coi trọng nàng ở điểm nào nhất, ngực không lớn bằng ta, thắt lưng không thon bằng ta, cái mông cũng không cóng bằng ta... Chỉ là gương mặt thanh thuần một chút... Hừ, ta mà hóa trang thì rõ ràng tinh khiết hơn, ta mới vừa rồi tại sao không hóa trang, hối hận a, hối hận thì đã muộn...

Sở Dương nào biết đâu rằng trong nháy mắt lại đưa tới nhiều ba động như vậy chẳng qua là gấp gáp hỏi nói: “Ta nói, ngươi gặp qua Mạc Khinh Vũ tiểu thư không?”

“Ừ... Mạc Khinh Vũ tiểu thư?” Vị nữ Tinh linh kia vốn là còn đang quấn quýt, nghe vậy tất nhiên ngơ ngác một chút, cái gì tiểu thư? Một hồi lâu sau lại chưa có phục hồi được tinh thần lại... Bệ hạ thì ra không phải là ý tứ... Trong lúc nhất thời trong lòng mất mát, ủy khuất cực kì, cắn môi sắp khóc...

“Chưa thấy a?...” Sở Dương có chút thất vọng nói.

“Ta đã thấy a, tiểu thư đang ở một mảnh rừng trúc tía phía bắc luyện công, có cần ta đưa ngài đi không.” Bên cạnh, một nữ Tinh linh vội bẩm báo, một bộ tự đề cử mình.

“Nga, cám ơn ngươi, không cần làm phiền.” Sở Dương gật đầu mỉm cười, nhưng ngay sau đó thân thể chợt lóe lên rồi biến mất.

Nữ Tinh linh bị hắn ngăn lại vẫn lưu tại nguyên chỗ, buồn bã như mất cái gì... Một hồi lâu sau, mới cắn cắn đôi môi, thầm nghĩ nói: “Hừ, cho dù ngươi dùng sức
mạnh, ta cũng không hàng phục ngươi, cho dù ngươi lấy đi thân thể của ta, cũng không lấy được lòng ta, ta có vị hôn phu rồi... Hừ...”

Dậm chân một cái nàng chạy nhanh đi...

“Rừng trúc tía... Thì ra, ở rừng Tinh linh lại cũng có rừng trúc tía tồn tại.” Sở Dương đón gió bay vút đi nghĩ.

Bất kể là kiếp trước kiếp này, Mạc Khinh Vũ đối với rừng trúc tía cũng có cuồng nhiệt ưa thích!

Bất kể lúc nào, chỉ muốn nhìn thấy rừng trúc tía, ngay cả tình huống khẩn cấp vẫn đi vào ngồi một lát. Quản chỉ là thời gian khẩn trương cũng muốn lưu luyến chốc lát.

Loại cố chấp cũng dường như yêu thích này để cho Sở Dương có đôi khi cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Chẳng qua là, có một chút để cho Sở Dương vô cùng kỳ quái.

Mạc Khinh Vũ mặc dù đam mê rừng trúc tía, nhưng, y phục trên người lại không phải là màu tím! Chỉ có rất ít lần mặc bạch y, thời gian khác vĩnh viễn cũng là một bộ hồng y.

Điểm này lại để cho Sở Dương vô cũng không giải thích được.

Hôm nay vừa lúc trong lúc rảnh rỗi, Sở Dương quyết định giải khai cái nghi vấn trong lòng này.

Sau khi tận mắt thấy rừng trúc tía trong nháy mắt, Sở Dương còn không khỏi đều có chút cảm động.

Chỉ thấy ở trong một mảnh dịu dàng lục ý lượn lờ, một mảng lớn rừng trúc màu tím duyên dáng yêu kiều, còn phảng phất vô biên vô hạn, một cái nhìn không thấy được đầu cuối. Gió nhẹ phơ phất, trúc tía Tiêu Tiêu.

Sở Dương thả chậm bước chân, bảo lui tất cả Tinh linh ở phụ cận sau đó rón rén đi tới rừng trúc tía.

Ở vị trí giữa nhất dường như có một tấm đất trống.

Sở Dương khóe miệng nổi nụ cười, cô nàng lần này có sử dụng lực lượng trực tiếp đem trúc tía di động chuyển ra chung quanh, lúc đó mới tạo thành một mảnh đất trống.

Nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên là rất nhiều gốc chi chít đứng cạnh nhau, rõ ràng so sánh với chỗ khác đông đúc hơn nhiều lắm, hiển nhiên tình huống này so với suy đoán của Sở Dương vô cùng phù hợp.

Trong một mảnh trúc tía, người mặc một bộ hồng y, đang ở bên trong nhảy múa chính là Mạc Khinh Vũ.

Hiện tại, nàng đang dùng phương thức đặc biệt tu luyện Cửu Thiên Vũ.

Khi không có bất kỳ lực lượng nào gia trì, Cửu Thiên Vũ này trực tiếp biến thành vũ đạo thuần túy nhất, xa hoa, phảng phất như trút xuống thiên địa tất cả mỹ lệ thần vận.

Rừng trúc tía, hồng y như máu.

Sở Dương lẳng lặng đứng, vong tình mà nhìn.

...

Một luồng thanh âm uyển chuyển dằng dặc vang lên.

“Người nói nữ nhi Mạc Khinh Vũ; Khinh Vũ cả đời khổ; Thương khung tinh không bao nhiêu năm, Hồng Trần thiên hạ ai không khổ? Nữ nhi cả đời Mạc Khinh Vũ, há có thể sợ khổ mà không vũ? Có tình lang cả đời khó được; Khổ đứt gan ruột vẫn vũ; Đời này kiếp này làm bạn với chàng, chỉ sợ kiếp này cả đời khổ; Đời đời kiếp kiếp làm bạn với chàng, ta nói đáng giá khổ...”

Đây là Mạc Khinh Vũ nhẹ nhàng mà ca hát.

Sở Dương kinh ngạc nghe một khúc thiên ngoại thanh âm này mà trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.

Mạc Khinh Vũ niệm chú thanh âm phá lệ nhẹ nhàng, tựa hồ sau một khắc này liền muốn theo gió tản đi. Mỗi một câu cũng rất đơn thuần, hiển nhiên, chẳng qua là tạm thời nghĩ ra được, cũng chưa có trau chuốt từ ngữ...

Sở Dương lẳng lặng lắng nghe. Có lẽ cũng chỉ có hắn, mới vô cùng minh bạch, Mạc Khinh Vũ hát bài hát này chính là có hàm nghĩa gì.

Mỗi người đều nói, nữ nhân cả đời chớ khinh suất, chớ dễ dàng giao ra, một khi dễ dàng giao ra, tiếp theo là cả đời khổ.

Nhưng Hồng Trần thiên hạ chớ bàn về nam nữ, có ai không khổ? Chẳng lẽ sợ khổ mà cả đời không dám giao ra sao?

Khó được người có tình, nếu gặp được người yêu, ngay cả là khổ nát gan ruột cũng muốn vũ...

Có lẽ trong mắt ngươi, ta rất khổ.

. “” Nhưng, chỉ cần ta cho là ta đáng giá, khổ cũng không khổ nữa.

"... Có tình lang cả đời khó được; Khổ đứt gan ruột vẫn vũ; Đời này kiếp này làm bạn với chàng, chỉ sợ kiếp này cả đời khổ; Đời đời kiếp kiếp làm bạn với chàng, ta nói đáng giá khổ... Mạc Khinh Vũ hồng y bông bềnh, khẽ hát.

Trong thanh âm, đều là nhu tình bốn phía, nhẹ nhàng mờ ảo nhưng thanh âm tràn đầy tư niệm vô oán vô hối chấp nhất cùng kiên quyết...

Sở Dương nhìn mà bất giác đầu mũi ê ẩm, rốt cục nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

Cũng chỉ là một hơi nhưng đã cắt đứt màn Cửu Thiên Linh Âm nghiêng nước nghiêng thành nghiêng thế Khuynh Thiên chi vũ.

“Là ai?” Mạc Khinh Vũ nhất thời phát hiện ra có người khác ở đây lập tức dừng nhảy, lên tiếng hỏi.

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Sở Dương ôm vào trong lòng, có chút run rẩy cơ hồ là rù rì kêu lên nói: “... Khinh Vũ... Khinh Vũ...”

Mạc Khinh Vũ nhất thời yên lòng, kinh ngạc nói: “Sở Dương ca ca, là ngươi...”

Mới vừa lên tiếng đã cảm giác được khuôn mặt Sở Dương ở trước mặt mình đột nhiên lớn lên và ngay sau đó trước mặt tối đen, môi của mình đã bị Sở Dương ôn nhu hôn. Trong cô phát ra một tiếng ‘Nga’ rồi không có thể lên tiếng, chỉ cảm thấy một lòng bang bang nhảy loạn...

Sở Dương tỉ mỉ hôn hít người ngọc, cảm giác trong lòng vô hạn nhu tình, vô hạn cảm động...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện