Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quá Yêu Cả Đời, Loan Lổ Huyết Lệ!


trước sau

Tuyết Lệ Hàn biết, Vân Thượng Nhân nếu nói như vậy, ý nghĩa là hắn căn bản sẽ không bỏ qua cho Tuyết Tiên Nhi, không giải khai sự khống chế đối với Tuyết Tiên Nhi!

Tuyệt đối tuyệt đối không có bất kỳ hy vọng, tuyệt đối không tồn tại bất kỳ may mắn nào!

Thậm chí, coi như là Vân Thượng Nhân thả Tuyết Tiên Nhi thì có thể thế nào?

Bên kia, Tuyết Thất cùng Tuyết Tiên Nhi giờ phút này kinh ngạc nhìn huynh trưởng của mình.

Tuyết Tiên Nhi trong ánh mắt tràn đầy thê lương nhìn Tuyết Lệ Hàn, si ngốc kêu lên: “Đại... Thật xin lỗi...” Nàng thê lương nhìn Tuyết Lệ Hàn, thân thể tựa như một đóa phiêu linh hoa, chậm rãi quỳ xuống.

Lấy đầu chạm đất, khóc không thành tiếng.

“A ~~~~~” Tuyết Lệ Hàn ngửa mặt lên trời gào thét, khàn giọng điên cuồng gào thét nói: “Trời cao, tại sao? Ngươi làm sao lại đối đãi với Tuyết gia ta như vậy!”

Trên không trung trời u ám, đột nhiên có tuyết rơi xuống.

Bây giờ chẳng qua là tháng mười, cũng còn chưa tới tháng mười một. Khí trời hẳn không có rét lạnh đến mức có thể có tuyết rơi nhưng giờ phút này trời lại đột ngột nổi lên bão tuyết.

“Vân Thượng Nhân...” Tuyết Tiên Nhi quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn cực kỳ gầy yếu, so với Thánh Hậu lúc trước, tưởng như hai người khác nhau nói thật nhỏ: “Ngươi hôm nay làm sao lại để cho ta thức tỉnh lại? Làm sao hôm nay lại muốn ta tỉnh lại?”

“Ta tình nguyện vẫn hư xuống, vẫn bị ngươi khống chế, vĩnh viễn cũng không biết mình đã làm chuyện này, chẳng qua là 1 Thánh Hậu diệt sạch nhân tính... Nhưng ngươi hôm nay, lựa chọn thả ta... Tại sao?” Tuyết Tiên Nhi đầu thật chặt trên mặt đất, một đầu tóc dài xõa trên mặt đất.

Chi chít bông tuyết rơi xuống, bông bềnh rơi xuống tóc Tuyết Tiên Nhi, trong thời gian thật ngắn, tựa hồ đem đầu nàng nhuộm thành màu trắng bạc.

Vân Thượng Nhân khóe miệng co giật một chút, nói: “Lần này thật ra là ta không khống chế được... Mà là... Ngươi đang ở trong nháy mắt nhận ra Tuyết Thất. Hơn nữa Vạn Thánh chân Linh của ta... Đã bị hủy diệt tuyệt đại đa số, ba cái phân thân của ta cũng toàn bộ tiêu vong... Cho nên có một ngày, ngươi nhờ nhân duyên hội mà nhận ra thân nhân của mình, hơn nữa thần trí trở về ta... Áp chế không nổi.”

Hắn lại tràn đầy tang thương cười khổ nói: “Ngươi là chân Tình chi Linh của ta, đối với ta mà nói là tồn tại đặc thù nhất... Ta có thể áp chế hết thảy chân linh phản kháng nhưng chỉ có chân Tình chi Linh đột nhiên thức tỉnh làm ta áp chế không được chân tình của ta.”

Tuyết Tiên Nhi phục trên mặt đất, không nhúc nhích, lầm bẩm nói: “Vân Thượng Nhân, ta hận ngươi.”

Những lời này nói vô cùng bình thản, trong đó không có bao hàm bất kỳ sắc thái tình cảm nào! Không có có một tia tâm tình nào tiết lộ ra.

Giống như là một cỗ hành thi tẩu nhục, phát ra một tiếng bình thản nhất. Nhưng, Vân Thượng Nhân lại giật nảy mình rùng mình một cái.

Nhưng ngay sau đó Vân Thượng Nhân liền quái dị cười lạnh nói: “Tiên Nhi, mặc dù ngươi hiện tại ý thức tỉnh táo nhưng thì như thế nào? Ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi không có biện pháp phản kháng, điểm này, ta biết, ngươi cũng biết!”

Tuyết Tiên Nhi lẳng lặng nói: “Thủy chung là hơn trăm vạn năm tháng làm vợ chồng, lúc đường cùng ngươi vẫn không thể tha ta một mạng.”

Vân Thượng Nhân than thở nói: “Tiên Nhi, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn muốn đi đường riêng của mình, ngươi muốn rời khỏi sao? Tránh khỏi mầm tai vạ sao?”

Tuyết Tiên Nhi trong trẻo lạnh lùng cười lên nói: “Chính là rời khỏi ngươi, ta có thể sống được sao?” Nàng cười thảm một tiếng nói: “Thiên hạ có ai có thể tha ta? Chính là chính ta cũng có thể tha cho bản thân mình sao?”

“Ngươi đã rõ ràng hiểu, sao không cùng ta cùng nhau một đường đi xuống?” Vân Thượng Nhân thản nhiên nói: “Đi thẳng đến hủy diệt, hoặc là đông sơn tái khởi, dù sao chuyện là... Có tương lai.”

“... Có tương lai? Ngay cả... Có tương lai thì sao nào, không ngoài chính là như cũ tiếp tục bị ngươi khống chế?” Tuyết Tiên Nhi giọng mỉa mai nở nụ cười, nàng đến nay không có ngẩng đầu, nhưng nước mắt thấm ướt mặt đất nói: “Bị một người ta đánh cho chân tình lừa gạt, khống chế thần trí của ta, sát hại cha mẹ ta, hủy diệt gia tộc ta, khống chế ta sát hại huynh trưởng thân hữu... Một người tiếp tục khống chế ta?”

Tuyết Tiên Nhi nói tới đây, đột nhiên nhảy dựng lên, đầu tóc xõa, khuôn mặt đầy nước mắt; Hết sức điên cuồng lao về hướng Vân Thượng Nhân nói: “Vân Thượng Nhân! Ngươi là tên súc sinh lang tâm cẩu phế táng tận thiên lương!”

Vân Thượng Nhân ánh mắt trong nháy mắt chuyển làm lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo vẻ đau lòng nhè nhẹ trầm giọng quát lên nói: “Dừng lại!”

Tuyết Tiên Nhi một hướng không về, thân thể tật tốc bay vút đi đột nhiên sinh sôi dừng lại, nhưng ngay sau đó liền từ trên không trung rớt xuống. Một đôi tròng mắt gắt gao ngó nhìn Vân Thượng Nhân, đôi môi đã cắn ra máu nhưng hoàn toàn vô năng cãi lời ác ma trước mặt!

Mặt mũi của nàng gân xanh cũng nổi vông lên khàn giọng nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi nếu còn nhớ tình nghĩa vợ chồng trăm vạn năm thì để cho ta chết đi, để cho ta xong hết mọi chuyện, cầu ngươi đó!”

Vân Thượng Nhân ánh mắt cũng xuất hiện sự thống khổ giãy dụa nói: “Tiên Nhi... Không phải là ta chẳng muốn bỏ qua cho ngươi, mà là... Ngươi là chân Tình chi Linh của ta, đó là chân Tình chi Linh của ta a... Nếu như là ngươi bị người khác giết thì hoàn hảo, nhưng nếu bản thân ta giết chết ngươi, chẳng khác nào là bản thân giết chết chân tình của chính ta!”

Hắn ôn nhu nói: “Tiên Nhi... Cũng chỉ có như vậy mới có thể thời khắc cảm nhận được chân tình của mình vẫn chưa hết; Nếu có thể... Ngay từ thật lâu trước kia ta cũng đã đích thân giết chết ngươi rồi.”

Tuyết Tiên Nhi phẫn hận nhìn chằm chằm hắn, không ngừng thở dốc.

“Thì ra, ngươi cũng đã sớm nghĩ muốn giết ta sao?” Tuyết Tiên Nhi cười thảm nói: “Làm sao lại không giết?”

“Người ta chân chính thích, chân tình ký thác... Cũng chỉ có cô bé Tuyết Tiên Nhi đơn thuần thiện lương, bản tính tinh khiết, có chút ngốc nghếch kia...” Vân Thượng Nhân thống khổ nhìn nàng nói: “Ta biết ta là một ác ôn, là một người xấu, nhưng, ta như cũ thích Tuyết Tiên Nhi gặp gỡ lần đầu.”

“Ta là một kẻ xấu nhưng ta cũng thích món đồ tốt đẹp.”

“Cho nên ta đem tất cả tình cảm tốt đẹp của bản thân phóng lên trên người của ngươi, để cho chính ta hoàn toàn sa đọa thành người xấu bất trị... Mà phương pháp tu luyện Vạn Thánh chân Linh căn bản chính là đem sự tốt đẹp của mình đưa lên trên thân thể người mình thích nhất...”

“Nhưng, vấn đề là lại không thể để ngươi biết và chấp nhận làm chuyện này, mà những chuyện đó trừ ngươi ra, người khác căn bản không cách nào làm được...”

“Ngươi mặc dù thật lòng yêu ta, yêu không thể tự thoát ra được nhưng khi đó ngươi tuyệt vọng sẽ không vì ta mà chân chính đi làm những chuyện trái với nhân luân đạo đức... Cho nên ta không còn phương pháp nào khác... Chỉ có thể dùng chân linh tới khống chế thần trí ngươi...”

“Để ngươi từ từ biến thành một Tuyết Tiên Nhi hoàn toàn mới... Chỉ vì thiên hạ nghiệp bá của ta phải lấy ngươi làm khởi điểm, mượn Tuyết gia lực lượng để hoàn thành... Nhưng, làm như vậy cũng là đem ngươi hủy diệt.”

“Ta thích Tuyết Tiên Nhi trước đây chứ không phải là 1 độc phụ!”

“Nếu có lựa chọn, ta cũng không muốn như vậy, ta mỗi lần nhìn thấy ngươi cũng sẽ thấy khó chịu, ngươi tại sao lại thay đổi đây?” Vân Thượng Nhân thậm chí có chút ít thống khổ nhìn Tuyết Tiên Nhi nói: “Ta chỉ là lợi dụng tư nguyên của nhà ngươi để đạt tới mục đích của ta mà thôi, tuyệt không muốn thương tổn bản thân ngươi, nhưng... Bản tính của ngươi làm sao lại thay đổi đây? Hoàn toàn biến thành một người khác!”

Tuyết Lệ Hàn thật sự là nghe không vô, mắng to nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi phát rồ rồi, nham hiểm bỉ ổi tiểu nhân hèn hạ! Ngươi nếu không khống chế muội muội của ta, ảnh hưởng đến nàng, nàng sẽ biến đổi sao? Ngươi nếu không điều khiển nàng đi làm chuyện này, nàng biến đổi sao? Ngươi nếu không phải cố ý dẫn dắt nhân cách của nàng thì... Nàng có biến đổi sao? Ngươi nếu không khống chế áp chế bản tính của nàng, nàng sẽ biến đổi sao?”

“Rõ ràng chính là ngươi tên bại hoại kia một tay chế tạo ra hết thảy, nhưng bây giờ lại hỏi, ngươi tại
sao phải biến đổi? Ngươi có còn nhân tính hay không?” Tuyết Lệ Hàn chửi ầm lên nói: “Ngươi cũng không phải là người! Ngươi chính là một triệt đầu triệt đuôi nghiệt súc!”

Tuyết Thất tay đè chặt vết thương của mình tức giận tới cực điểm cười nói: “Vân Thượng Nhân, ngươi cũng đủ ý nghĩ kỳ lạ... Ngươi một tay khống chế thần trí, mạnh mẽ áp chế bản tính của nàng để đạt tới mục đích của ngươi, mà khi ngươi đem nàng hoàn toàn thúc dục hóa thành một ma nữ, đạt tới mục đích của ngươi rồi lại còn muốn oán trách, nàng tại sao không còn là 1 Tuyết Tiên Nhi đơn thuần thiện lương năm đó... Tự mình cũng nhìn không vừa mắt? Ha ha ha... Chuyện hoang dường như vậy, buồn cười!”

Vân Thượng Nhân ngửa đầu hướng thiên, cười lạnh nói: “Rất buồn cười sao? Tuyết Thất, thật buồn cười sao? Ngươi biết thiên hạ này có bao nhiêu nam nhân đang làm chuyện giống như ta không?”

Tuyết Thất xì một tiếng khinh miệt nói: “Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi! Trên đời này trừ ngươi ra, còn có người nào có thể phát rồ như vậy? Làm ra những chuyện làm người ta giận sôi lên!”

Vân Thượng Nhân cười khẩy nói: “Thật không có sao? Thiên hạ nam nhân, trong xương cũng giống nhau cả; Tuyệt đại đa số nam nhân sau khi cưới vợ, để cho vợ phụng bồi hắn đồng cam cộng khổ đi đánh liều, đi mệt nhọc, đợi đến mấy chục năm sau, cuộc sống tốt hơn la/i oán trách: Tại sao lão bà của ta không còn được xinh đẹp như năm xưa? Mà biến thành xấu xí phụ nhân hiện tại? Biến thành thiếu phụ luống tuổi có chông? Nhiều khi lấy cớ đi tìm tiểu lão bà, thậm chí chẳng biết xấu hổ nói cái gì đi tìm kiếm chân ái!”

Vân Thượng Nhân hắc hắc cười khẩy nói: “Tuyết Thất, ngươi cho là, những người như ta có bao nhiêu người?”

“Bọn họ hành vi như vậy chẳng lẽ cũng không phải là đem lão bà của mình trở thành công cụ có thể lợi dụng sao? Cùng ta có cái gì bất đồng?” Vân Thượng Nhân bén nhọn hỏi.

Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: “Nhưng bọn hắn không có giống như ngươi, tổn hại thân nhân, làm hại thiên hạ! Bọn họ ngay cả giàu sang thay lòng đổi dạ nhưng nhiều nhất bị chỉ trích một câu không có lương tâm. Cùng ngươi là đại ma đầu di hoạ thiên hạ trăm vạn năm... Cũng là hoàn toàn bất đồng!”

Nói tới đây, Tuyết Lệ Hàn còn cũng nhịn không được âm thầm thở dài.

Thiên hạ, người không có lương tâm thật sự là quá nhiều!

Hoặc là Vân Thượng Nhân không có nói sai, nam nhân trong xương chân chính không khác gì Vân Thượng Nhân, chỉ bất quá không giống Vân Thượng Nhân là làm hại thiên hạ, tai ương Thiên Khuyết mà thôi.

Tuyết Tiên Nhi thê thảm cười, nói: “Đại ca, xin lỗi, năm đó, ta đâm ngài một đao... Hôm nay lại đâm Thất ca một đao... Tuyết gia chúng ta bởi vì một mình ta mà bị tiêu diệt, thân nhân của chúng ta, bởi vì một mình ta mà chết... Cha mẹ của chúng ta...”

Nàng nghẹn ngào, nhưng ngay sau đó hung hãn ngẩng đầu, nói: “Đại ca... Giờ này ngày này chúng ta phải chiến đấu, bởi vì, chỉ cần Vân Thượng Nhân không buông tha ta, ta... Căn bản là thao túng không được thân thể của mình, ngay cả tự tử cũng không thể được.”

Tuyết Lệ Hàn nhìn nàng há miệng nhưng nói không ra lời, chỉ cảm thấy một trận đau lòng, giống như bài sơn đảo hải đến.

“Ta cũng vậy không có thể diện nào đi xưng là Tuyết gia nữ nhi... Cũng không dám tự xưng là muội muội của hai vị ca ca.” Tuyết Tiên Nhi dịu dàng quỳ gối, dùng sức dập đầu nói: “Nhưng ta ở chỗ này chỉ cầu các ngươi một chuyện!”

“Ngươi nói đi.” Tuyết Lệ Hàn cắn răng nói.

“Giết ta đi!” Tuyết Tiên Nhi lạnh lùng nói: “Mời các ngươi dùng Tuyết gia công phu giết chết ta! Để cho thần hồn ta câu diệt! Để cho ta hóa thành phấn vụn! Vĩnh viễn... Không được siêu sinh.”

Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất đột nhiên nghe thấy lời ấy đồng thời thân thể chấn động.

“Đại ca, Thất ca, các ngươi biết đó... Các ngươi hẳn là hiểu ta...” Tuyết Tiên Nhi dùng sức dập đầu nói: “Hiện tại, còn sống, thật sự không có mặt mũi thấy các ngươi, đã chết cũng không có thể diện đi gặp cha mẹ! Giết ta đi! Giết ta đi! Để cho thần hồn ta câu diệt, đó là kết cục tốt nhất cho ta!”

Tuyết Lệ Hàn cùng Tuyết Thất ngơ ngác đứng, tim như bị đao cắt.

“Ta hiện tại mới biết được, mới hiểu được, làm sao Đông Hoàng đối với ta khắp nơi hạ thủ lưu tình... Làm sao đệ nhất sát thủ danh chấn thiên hạ đối với ta mở một mặt lưới... Thì ra là.” Tuyết Tiên Nhi thỏa mãn cười, rơi lệ đầy mặt nói: “Đó là bởi vì, ta là muội muội của bọn hắn!”

“Ngay cả là một muội muội không bằng cầm thú táng tận thiên lương diệt sạch nhân tính! Bọn họ lại vẫn bảo vệ ta!”

“Không nên như vậy nữa, không nên hạ thủ lưu tình...” Tuyết Tiên Nhi thỏa mãn mà tuyệt vọng nhìn hai ca ca nói: “Ta không xứng với điều đó! Ta không xứng với a... Giết ta đi! Đây là yêu cầu cuối cùng của ta đời này kiếp này, yêu cầu cuối cùng và duy nhất,! Đại ca!”

Trời bắc gió gào thét, đầy trời bão tuyết bông bềnh rơi xuống.

Tuyết Lệ Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, gật đầu.

Hai giọt nước mắt, cũng từ khóe mắt ảm nhiên tích lạc.

Tuyết Tiên Nhi đứng lên, nhìn đầy trời bão tuyết, trong mắt lại lộ ra vẻ hồn nhiên chí cực, hoặc là trong một cái chớp mắt nàng mới mới lộ ra phong thái của Thiên Khuyết đệ nhất mỹ nữ năm đó, nàng vươn ra hai tay nghênh đón bông tuyết thì thào nói: “Trên đời mịt mờ... Cũng là tuyết a...”

Ánh mắt của nàng sâu xa, dằng dặc.

Tựa hồ là, thấy được Tuyết gia ban đầu cường thịnh, thấy được cha mẹ thân nhân của mình che chở bản thân, là dung túng, cưng chiều bản thân...

Bản thân là Tuyết gia Tiểu công chúa.

Ba nghìn sủng ái ở một thân.

Trong mịt mờ bão tuyết, mỗi một năm khi tuyết rơi mình cũng phá lệ hưng phấn, hạnh phúc, bởi vì mẹ nói, khi bão tuyết nổi lên là thời điểm mình ra đời, là một tiểu tiên nữ trong tuyết.

Cho nên, tên ta là Tuyết Tiên Nhi.

“Mẹ ~~~~” Tuyết Tiên Nhi cúi đầu nước mắt đổ rào rào rơi xuống.

“Cha, mẹ, Tuyết gia... Có lẽ sai lầm lớn nhất của Tuyết gia chính là sinh ra một nữ nhi cái táng tận thiên lương như ta... Trời cao, ai có thể đem trăm vạn năm thời gian xóa đi!”

“Ta suy nghĩ trở lại nhiều năm trước... Nữ nhân yêu sai lầm một người lại có thể đưa đến hậu quả nghiêm trọng như vậy sao...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện