Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chiến Đấu Ác Liệt (1)


trước sau

Thiên ma thủ lĩnh không hiểu suy nghĩ của Tử Tà Tình, đó nguyên là sự khác nhau giữa hai chủng tộc.

Ở trong mắt Thiên ma, tất cả ai thực lực chưa đủ đều là con kiến hôi, nhiều nhất chỉ là một chút công cụ, chỉ cần có thể phát huy được tác dụng là tốt rồi. Mà chút ít con kiến hôi đó cuối cùng sống hay chết, bất quá là chuyện bình thường?

Thân là thượng vị giả, lại đem sinh tử con kiến hôi để trong lòng thật sự là ngu không ai bằng, thậm chí chính là bản thân muốn chết, bản thân tìm đường chết!

Bất quá ngươi đã quan tâm những con kiến hôi kia, ta đây sẽ đem pháo hôi kiềm chế chết ngươi!

Từ trước thật không có phát hiện ra, thì ra cao thủ Cửu Trọng Thiên Khuyết tâm thái còn kỳ quái như vậy? Không thể tưởng tượng nổi! Chỉ cần một đám pháo hôi là có thể kiềm chế các ngươi, rung chuyển tinh thần của các ngươi?

Khó có thể tin, không thể tưởng tượng nổi a!

Tâm thái yếu ớt như vậy sao có thể lay đụng đến Thiên ma đại quân chúng ta!

Thiên Khuyết mênh mông thổ địa tất nhiên là của Thiên ma nhất tộc chúng ta rồi!

Theo đó ‘Tích huyết chiến pháp’ được lệnh phát ra.

Chiến đấu so với trước càng thêm tàn khốc, trong nháy mắt triển khai!

Lúc trước chiến đấu đã là hết sức máu tanh, nơi nơi đều là máu tanh giết chóc, giờ phút này còn muốn hơn lúc trước mấy lần, đó là tình hình như thế nào?

Vực ngoại Thiên ma dữ tợn hoàn toàn hung hãn không sợ chết, tre già măng mọc liên miên xông lên, lấy xu thế ‘Ngay cả tự thương hại một ngàn cũng muốn tàn quân tám trăm’ triển khai công kích.

Các ngươi tự bạo? Có thể a, không sao, chúng ta dùng liều mạng tới ứng phó!

Tử Tiêu di dân có thể không để ý sinh tử, chúng ta cũng có thể như vậy.

Bản tâm mặc dù khác nhau nhưng kết quả lại như nhau!

Ở trong chiến đấu tàn khốc đến cực điểm khó dùng ngôn ngữ để hình dung, có thể nói là 1 cái cối xay thịt vậy, nơi đó tính mạng thật không đáng giá.

Địch ta hai bên cũng giết đỏ cả mắt rồi, trong đầu suy nghĩ duy nhất cũng chỉ có giết chết địch nhân!

Trừ cái đó ra không nghĩ cái gì khác nữa.

Phân giới sơn!

Cái này thật sự tạo giới hạn nhưng không phải giữa hai chủng tộc mà là Sinh tử giới hạn, Âm Dương hai giới!

Mỗi một lúc mỗi một khắc cũng có vô số người ngã xuống, chết đi, mai một, đại lượng máu tươi nhuộm đỏ đại địa. Rầm rầm rầm thanh âm tự bạo cũng gần như không ngừng không nghỉ vang lên.

Ở Thiên ma nhất phương, không ngừng mà có thêm Thiên ma đội ngũ bay mới nhanh chạy tới mà ở bên Tử Tiêu di dân không ngừng có Tử Tiêu di dân từ trong sơn lĩnh chạy ra, nghĩa vô phản cố gia nhập chiến đấu!

Tử Tà Tình toàn lực ứng phó công kích, cổ động thu hoạch Thiên ma chi chúng sinh mệnh, Tử Tiêu Hoàng Ấn không ngừng xoay tròn bay lên, ầm ầm rơi xuống, còn có kiếm trong tay của nàng cũng không ngừng nghỉ.

Bảo kiếm Sở Dương vì nàng mà tỉ mỉ luyện chế mặc dù đã không chịu nổi gánh nặng mà gãy nhưng trong không gian giới chỉ còn có bảo bối khác, lúc trước Tử Tà Tình dưới cơ duyên xảo hợp thu hồi được bảo tàng cha mẹ để lại cho nàng. Bên trong có không ít thần binh lợi khí, Tử đại tỷ thân gia phong hậu, trừ Sở Dương ra, hãn hữu mấy người có thể so sánh với, giờ phút này lấy ra trường kiếm, nói riêng về kiếm chất chỉ sợ còn muốn hơn kiếm lúc trước đã gãy lìa.

Kiếm này cũng là tùy thân thần binh của Lăng Phiêu Bình năm xưa, Lưu Quang Kiếm, kiếm này nguyên là yêu tộc thần binh. Vẻn vẹn chỉ ở dưới Yêu Vương Câu của Yêu Hậu. Lúc trước nàng ít sử dụng, thứ nhất là đã dùng kiếm của Sở Dương rèn cho tương đối thuận tay, thứ hai cũng là bởi vì Tử Tà Tình phá lệ quý trọng mẫu thân di vật. Ngay cả biết rõ kiếm uy năng như thế nào vẫn không muốn làm hư hao, không chịu dễ dàng vận dụng, ngay cả là lúc trước đối chiến Vân Thượng Nhân cũng chưa từng vận dụng, tuy nhiên chuyện trước mắt quá khẩn cấp, lúc này mới sử dụng đến thần binh này.

Giờ phút này Tử Tà Tình cầm thần binh nơi tay, uy thế càng hơn lúc trước, kiếm khí dài đến chừng mười trượng, thoáng như không biết mệt mỏi ở trong Thiên ma chiến trận đấu đá lung tung, nơi nơi đi qua từng mảnh Thiên ma bị miểu sát!

Mỗi một khắc này nhóm lớn Thiên ma giảm bớt đi nhưng rồi lại có nhiều hơn Vực ngoại Thiên ma xuất hiện, gia nhập chiến cuộc.

Thiên ma nhất phương số lượng thủy chung muốn tăng trưởng hơn!

May mà, Tử Tà Tình nhất phương còn có địa lợi nhất định, trước mắt vẫn là phân giới sơn, hai bên có thể tiếp xúc đến thủy chung chỉ có mười mấy vạn người, rất nhiều nhân thủ dồn ở phía, bất kể là chiến trường to như thế nào cũng tuyệt đối không có thể dung nạp được mấy trăm vạn hay nghìn vạn người đồng thời chiến đấu!

Chính là căn cứ vào cái mấu chốt đó, Tử Tiêu di dân toàn lực bảo vệ vị trí quan khẩu của phân giới sơn, phạm vi chiến đấu càng thêm bị áp súc.

Cho nên biện pháp dưới mắt hai bên chỉ có hết sức hao tổn chiến, bất kỳ chiến thuật nào khác, bất kể xảo diệu cỡ nào cũng không có đất dụng võ!

Ngươi liều mạng tới tiến công, ta liền liều mạng đi phòng ngự!

Bất kể địch ta hai bên, chiến tranh đến trình độ nhất định thì luôn luôn có nhất phương chống đỡ không nổi bên kia!

Nhưng ở nơi này tình hình chiến đấu liền chỉ biết hiện ra trạng thái giằng co!

Cửu Trọng Thiên Khuyết phương diện đối với việc thủ vệ nhà mình thủy chung quá mức chấp niệm,
cũng là xu thế cùng chung mối thù! Mặc dù bản thân ta và Vực ngoại Thiên ma không nhất định có cừu oán, hoặc là nói không cừu không oán, nhưng... Chỉ cần ngươi tiến thêm một bước, ta coi như là liều mạng cũng phải đem ngươi giết chết, ngăn quân giặc xâm chiếm đất nước ta!

Mà Vực ngoại Thiên ma đối với việc xông qua, vọt vào Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng có chấp niệm cực kỳ lớn!

Đó là một mảnh thổ địa chúng ta đời đời cũng muốn xông qua, hưởng thụ! Nơi đó chính là thiên đường trong truyền thuyết! Thà rằng chết cũng muốn chết ở trong thiên đường!

Hai bên cứ lấy phương thức cực đoan nhất hy sinh, nổ tung... Kéo dài giằng co...

Phương xa trên bầu trời, lại có một mảng mây đen dâng lên, che khuất bầu trời, đó là Phi ma bộ đội của Thiên ma đang có số lượng lớn chạy tới. Tử Tà Tình nụ cười phát rét, trong lòng lo âu càng sâu.

Thiên Ma Vương lúc trước cái chạy trốn chính là Phi ma chi chúng thủ lĩnh, hắn không biết nguyên do vừa lui, trực tiếp đưa đến Phi ma chi chúng chiến tâm hỏng mất, toàn quân tan tác, có thể nói là một cái kết cục vô cùng may mắn, thậm chí là phi thường may mắn tiện nghi. Nhưng là giờ phút này Phi ma chi chúng nhân lần nữa ngóc đầu, tin tưởng thành thật sẽ không tái xuất hiện hiện tượng chủ tướng bất chiến mà bại kỳ quái như trước, nói cách khác Phi ma lần này so với trước càng thêm khó dây dưa.

Nếu Phi ma chân chính chạy tới, sự hạn chế của phân giới sơn đối với chúng hầu như không có mà bản thân chỉ có một người làm sao có thể đỡ nổi? Đừng nói trên không trung có Phi ma chi chúng, chỉ là Thiên ma dưới đất mình đã đáp ứng không xuể.

Nói cách khác, trên không trung Phi ma quân vô luận lúc nào cũng có thể xông qua được mà mình căn bản cũng không có khả năng chống lại được...

Trong lòng lo lắng hơn, trong tay kìm lòng không được hơi hơi chậm lại, mấy trăm Vực ngoại Thiên ma cao thủ mắt thấy đối thủ xuất hiện sơ hở, tức thì nhân cơ hội tiến công, bất quá trong nháy mắt sinh sôi đem Tử Tà Tình ép vào hạ phong.

Chiến trận tỷ thí, trong một cái chớp mắt sai lầm có thể dẫn đến sinh tử có khác, nếu như không phải là Tử Tà Tình thực lực chân thật hơn xa đối thủ vây công nàng,... Công kích của Thiên ma còn chưa đủ công phá hộ thân kình khí của Tử Tà Tình thì chỉ trong một cái chớp mắt sơ hở đó, Tử Tà Tình khống chế cũng muốn bị trọng thương, dù vậy, cục diện của Tử Tà Tình nơi này vẫn là cực kỳ không ổn.

Tử Tà Tình trong lòng rùng mình, kiếm quang tăng vọt, Tử Tiêu Hoàng Ấn hóa thành thiên đại sơn hung hãn rơi xuống bảy tám lần, lúc này mới vãn hồi được thế cục, ổn định tâm thần, chuyên tâm chiến đấu, không dám phân tâm lần nữa.

Nhưng phương xa mây đen cũng càng ngày càng tiến tới gần.

Một khi, Thiên ma Phi ma chi chúng đến phân giới sơn liền có ý nghĩa phòng tuyến do Tử Tiêu di dân xây dựng bất cứ lúc nào sẽ tan rã, có lẽ chỉ ở trong nháy mắt!

Tại thời khắc nguy cấp vạn phần, 1 tiếng rít gió dựng lên rồi một đạo thân ảnh yểu điệu xinh đẹp màu hồng từ phía sau như điện xạ đến, một đoàn ánh đao giống như mộng ảo trong phút chút bao phủ trong phạm vi ngàn trượng quanh phân giới sơn!

Mạc Khinh Vũ tại thời khắc mấu chốt đã kịp thời chạy về!

Thời cuộc có khác, có lẽ chỉ ở chốc lát, nếu như Mạc Khinh Vũ lựa chọn cùng đám người Sở Dương một đạo trở lại, hơi trì hoãn chốc lát thì tình hình chiến đấu và chiến quả cuối cùng sẽ bởi đó mà sửa đổi!

Ánh đao chợt hiện mộng ảo ở trong thời gian ngắn ngủi, cả thẩy bộc phát chín lần, Tinh Mộng Khinh Vũ Đao cấp tốc huy động hơn bảy vạn lần, bởi vì cũng không khí ma sát quá lớn nên Tinh Mộng Khinh Vũ Đao dù có tinh chất thù dị cũng đến mức bị hòa tan rồi.

Không khí quanh Mạc Khinh Vũ đột nhiên ầm ầm thiêu đốt!

Đó là bởi vì đao khí ma sát quá mức dày đặc mà dẫn phát ra chân không hỏa hoạn!

Chân không hỏa hoạn là hỏa diễm gần như không thể dập tắt!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện