Đối với chuyện này, Tiêu Thất nghĩ mãi mà không hiểu.
Lẽ ra đã có thực lực như vậy, giết chết mình là chuyện rất nhẹ nhàng? Lại cố tình không giết! Chơi ta sao?
Đang kỳ quái thì người áo đen nhanh như tia chớp đánh một chưởng vào ngực
hắn, kiếm quang chợt loé vậy mà từ miệng hắn chui vào, đem đầu lưỡi đâm
một kiếm!
Tiêu Thất giận dữ nói: “Muốn giết cứ giết, làm nhục như thế lại là cớ gì?”
Nhưng người áo đen không nói gì nhanh chóng lui về phía sau, né qua Vân Sơn,
Vân Hải, như quỷ mị vòng đến phía sau hai người, người áo đen xoạt 1
tiếng bắn lên, chỉ là chợt loé, liền không thấy!
Người áo đen tự hiện thân đến rồi rời đi, vày mà còn dùng thời gian chưa đến nửa cái hít thở!
Thậm chỉ, vô số lần ở trên cửa tử vong bồi hồi đến hồi hồi đi! Hơn nữa đến
cuối cũng vẫn là dựa vào đối phương hạ thủ lưu tình mới chưa đi đời nhà
ma!
Nhưng loại hạ thủ lưu tình này, đối với Tiêu Thất người tâm
cao khí ngạo bậc này đến nói, còn không bằng thiên đao vạn quả mới thoải mái!
Bi phẫn trợn lên hai mắt, nhìn người bịt mặt biến mất ở
trong trời đêm, Tiêu Thất lúc này mới oa một tiếng phun ra một ngụm máu
tươi, lảo đảo lui về sau, đặt mông ngồi dưới đất, cả người run rẩy!
Không phải sợ hãi, mà chính là tức!
Tiêu Thất cả đời đối với kiếm si mê, cuộc đời hiếm khi thảm bại. Nhưng là không phải chưa bại qua!
Nhưng mà hôm nay, căn bản không có sức đánh trả, liền bị người sinh sinh đánh cho tàn phế, hơn nữa đối phương giống như mèo vờn chuột, ở trên người
mình vạch một đường như vậy, đem một thân quần áo của mình vạch so với
ăn mày còn rách nát, chật vật hơn, lại không giết!
Quá phận nhất, đem trường kiếm sinh sinh đâm vào trong mồm mình, lại chỉ đâm phá đầu lưỡi của mình một chút, lại không giết!
“Ngươi con mẹ nó chuyên môn đến làm nhục ta sao?” Tiêu Thất ngửa mặt lên trời rống to, nước mắt cũng bi phẫn rơi xuống.
Thật sự là quá doạ người rồi, quá khuất nhục rồi!
Nghĩ đến vừa rồi trường kiếm lạnh như băng chui vào trong miệng mình, loại
cảm giác lạnh lẽo này, Tiêu Thất liền nhịn không được nôn mửa, một bên
nôn, một bên mắng, một bên rơi lệ, uể oải trên mặt đất, thở hổn hển.
Đọc truyện cùng http://truyencuatui. Net
“Có ngon ngươi đến giết ta!” Tiêu Thất cả giận nói.
Hai người Vân Sơn, Vân Hải có chút khó xử đứng ở bên người Tiêu Thất nói:
“Thất gia... Đối phương lại là kiếm trung quân vương... Thua ở trong tay người này như vậy cũng không tính mất mặt...”
Tiêu Thất giận dữ hét: “Quân vương lại là như thế nào! Cho dù hắn là Chí tôn, cũng không
thể làm nhục ta như thế! Sĩ có thể giết không thể nhục! Vũ nhục như thế, tính con mẹ nó cái gì!”
Hai người Vân Sơn, Vân Hải yên lặng.
Nói thật, chuyện ngày hôm nay thật là nghẹn khuất! Chết, mọi người đều
không sợ, tất cả lẫn nhau đều là người giang hồ, sống chết chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Người ở giang hồ, không phải giết người,
chính là bị giết!
Nhưng nhục nhã trần trụi như vậy... Lại thật sự là không giống hành vi của cao thủ.
Giết người chẳng qua đầu chạm đất!
Tiểu Thất mắng một hồi, cảm xúc mới thoáng có chút bình tĩnh, vù vù thở hổn hển mấy hơi thở nói: “Con mẹ nó chứ.”
Vân Sơn, Vân Hải hơi chút yên tâm, chen lên trước nói: “Thất gia, ngài không sao chứ?”
Tiểu Thất cảm giác ngực bụng khó chịu, há mồm lại phun ra một ngụm máu tươi, cắn răng nói: “Không chết được!”
Liền ở lúc này, bốn cái bóng người từ bên ngoài cuốn vào như cơn lốc, liếc
một cái nhìn thấy Tiêu Thất một thân áo đen lam lũ ngồi dưới đất miệng
phun máu tươi, một người dẫn đầu nhất thời một tiếng cười to: “Tiêu
Thất! Ngươi ma tuý! Ngươi chạy! Đcm ngươi, ở trước mặt Thập Tam gia giả
thần giả quỷ, tổ tông Tiêu gia ngươi chính là dạy người như vậy!”
Chính là Dạ Vô Ba.
Thì ra Dạ Vô Ba đuổi theo, lại phát hiện chính phía trước ánh lửa ngập
trời, một đường chạy đến, thì ra là phân đường Tiêu gia! Nhất thời cực
kỳ vui sướng khi người khác gặp hoạ, lại nhìn thấy Tiểu Thất chật vậy
không chịu nổi ngồi dưới đất hộc máu, một thân quần áo, chính là bộ dáng bị mấy người mình vạch phá thành mảnh nhỏ như vậy, càng thêm tâm tình
sảng khoái.
Gia hoả này, sử dụng bí pháp thiêu đốt sinh mệnh, quả nhiên chống đỡ không được bao lâu!
May mắn Thập Tam gia tính toán sâu xa, đuổi đến cũng không tha, rốt cục đem tên gia hoả cùng đường này chặn đứng.
Xem ngươi chạy trốn nơi đâu!
Tiêu Thất đang khó chịu, chỉ chớp mắt lại đến bốn người ù ù cạc cạc, ngạch,
là năm người, một người trong đó vậy mà được người khác cõng.
Còn chưa thấy rõ ràng người tới là ai, đối phương đổ ập xuống chính là một
trận tức giận mắng! Nhất thời làm cho Tiêu Thất - trượng nhị hoà thượng
sờ không tới ý nghĩ lại lửa giận tận trời!
Lúc này mới thấy rõ ràng, đến vây mà là người quen!
Thập Tam gia của Dạ gia, Dạ Vô Ba!
Tiêu Thất vốn liền đang căm tức, phẫn nộ, tức giận, vừa nghe Dạ Vô Ba nói
không lễ phép như vậy, nhất thời nổi giận lôi đình, cả giận nói: “Dạ Vô
Ba. Ngươi như thế nào? Loại lời này, là ngươi có thế nói sao? Quả thực
vô liêm sỉ.”
Hai người tuy không phải quá quen thuộc, nhưng là
gặp qua mấy lần, mọi người đều là con cháu chín đại gia tộc, số lần gặp
mặp còn có thế ít?
Trước kia gặp mặt, cũng là gật gật đầu mỉm cươi, mọi người không dám thâm giao, nhưng cũng không đắc tội lẫn nhau.
Cho nên Tiêu Thất đặc biệt nghe không thuận tai Dạ Vô Ba nói chuyện hôm
nay. “Bà nội ngươi!” Quỷ hoả trong mắt Dạ Vô Ba lập loè chớp động, bật
thốt lên chính là một câu mắng tức giận gần như tương đương là không
chết không thôi: “Tiêu Thất, ngươi con mẹ nó cảm thấy vô tội?”
Tiêu thất đứng vọt dậy, chỉ cảm thấy ngực mình sắp nổ tung nói: “Dạ Vô Ba,
ngươi tên vô sỉ này! Tiêu Thất ta quật phần mộ tổ tiên nhà ngươi? Ngươi
giống như miệng phun đầy phân như vậy hả mồm liền mắng! Hai nhà chúng ta cùng xếp vào cửu đại thế gia của Cửu Trọng Thiên, luôn luôn giao hảo,
ngươi hôm nay vậy mà nói ra được lời bậc này? Ngươi muốn gì?”
Tiêu Thất lửa giận tận trời, lại không nghĩ rằng Dạ Vô Ba sau khi nghe xong những lời này nổi trận lôi đình.
Ngươi thật đem Dạ Vô Ba ta làm kẻ ngốc? Mang mặt này liền nói không phải Tiêu Thất, bỏ mặt nạ bảo hộ ngươi liền thành Tiêu Thất rồi? Vừa mới đánh qua một hồi, Ngưu lão đại bị người đả thương bây giờ còn đang trên lưng
Ngưu lão Tứ, bây giờ mắt thấy bản thân ngươi ở hạ phong, vậy mà có mặt
đến cùng ta nói giao tình hai nhà? Ta giao tình cái bà nội ngươi!
Dạ Vô Ba giận dữ cười ngược: “Tiêu Thất à Tiêu Thất, chúng ta quen biết có mấy chục năm nay rồi, Thập Tam
gia hôm nay mới phát hiện, Tiêu Thất
ngươi vậy mà là một thiên tài như thế! Thật sự là nhân tài... Ngươi thật cho rằng Dạ Vô Ba ta là kẻ ngốc? Vậy mà còn nói năng hùng hồn đầy lý
lẽ.”
Tiêu Thất tức nổ đom đóm, chỉ ngón tay gầm lên: “Dạ Vô Ba,
ngươi hôm nay nếu là không cho ta một cách nói, Tiêu Thất ta cùng ngươi
tuyệt không chịu để yên!”
Dạ Vô Ba cười âm trầm lạnh lẽo: “Ngươi vẫn muốn cùng ta không chịu để yên? Thật sự là thiên thu đại mộng của ngươi.”
Trường kiếm chỉ một cái quát: “Tiêu Thất, ngươi giết người của ta, lại đánh
lén ta, đùa bỡn Dạ Vô Ba, ta cùng ngươi không đội trời chung! Hôm nay
liền là thời hạn chết của ngươi. Lên!”
“Chậm!” Tiêu Thất hét
lớn một tiếng, hắn ngu dốt nữa, sau khi nghe xong Dạ Vô Ba nói lời này,
cũng biết mình cùng Dạ Vô Ba chính là bị người tính kế rồi.
Cái gì là giết người của ta, tối nay đánh lén ta, đùa bỡn ta mười tám năm?
Cái này đúng là kỳ quái rồi!
“Dạ Vô Ba, người bình tĩnh một chút, tối nay chỉ sợ chúng ta trúng độc
kế của kẻ gian!” Tiêu Thất rốt cục suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi người nọ
vì sao không giết mình.
Thì ra là thế.
Hắn là muốn làm cho Dạ Vô Ba ngươi chết ta sống một hồi, dẫn lên Tiêu gia cùng Dạ gia mâu thuẫn.
Tiêu Thất vốn không muốn nói nhiều lời, đầu lưỡi hắn bị đâm bị thương, bây
giờ nói mỗi một câu chính là đau thấu tim, nhưng bây giờ rõ ràng là bị
rơi vào trong âm mưu, không muốn nói chuyện cũng không được.
Nếu
là đổi làm người khác, không phải chín đại gia tộc, không có hậu quả
nghiêm trọng như vậy, ngươi hiểu lầm cũng liền hiểu lầm rồi! Nhưng Dạ Vô Ba không chỉ có là người trong cửu đại gia tộc, hơn nữa còn là con cháu xếp hạng số một của Dạ gia!
Cái hiểu lầm này nếu là không làm sáng tỏ, hậu quả cũng liền nghiêm trọng rồi...
Dạ Vô Ba nghe xong lời của Tiêu Thất, thú vị nghiêng đầu nhìn Tiêu Thất:
“Ngươi là nói.. Chúng ta đều trúng kế của kẻ gian rồi?”
Sắc mặt
Tiêu Thất ngưng trọng: “Không sai! Dạ huynh ngươi không nên xúc động,
nghe ta nhất nhất nói đến.. Đây thật sự là một cái hiểu lầm! Ngươi ta
nếu là bởi vì liều chết giao đấu, chẳng phải chính là trúng bẫy của
người khác? Bỗng khiến người thân đau mà kẻ thù sướng?”
“Người
thân đau mà kẻ thù vui sướng...” Ánh mắt như quỷ hoả của Dạ Vô Ba ở dưới bốn phía ánh lửa chiếu rọi có vẻ càng ngày càng quỷ dị, sắc mặt cũng
liền trở nên càng thú vị: “Tiêu Thất gia, ngươi là nói... Những cái này
không phải là ngươi làm?”
Tiêu Thất nghiêm túc lắc đầu: “Không
dám danh xưng Tiêu Thất gia. Dạ huynh, chẳng qua việc này.. Thật không
phải ta! Dạ huynh, ngươi phải tin tưởng ta!”
Khoé miệng Dạ Vô Ba hơi nứt ra, cười hắc hắc: “Nói như vậy... Mã lão Tam không phải ngươi giết?”
Tiêu Thất ngạc nhiên: “Mã lão Tam nào? Ta ngay cả nghe cũng chưa nghe nói
qua! Lại nói, dưới kiếm Tiêu Thất ta chưa bao giờ chém hạng người vô
danh...”
Dạ Vô Ba tính tình có chút ý tứ trêu đùa hỏi: “Nói như vậy.. Sở Phi Long cũng không phải người của ngươi?”
Tiêu Thất buồn bực nói: “Dạ huynh, đây thực sự là nói đùa, Sở Phi Long không phải người Sở gia ở cái Bình Sa Lĩnh này sao? Sở gia gia tộc nho nhỏ,
vẻn vẻn là một tên Sở Phi Long ta nào có coi trọng? Ngược lại là
ngươi... Làm sao lại đột nhiên toát ra một tên Sở Phi Long?”
“Ừm, Sở Phi Long ngươi cũng không quen biết... Ngươi rất sạch sẽ... Nói
như vậy, vừa rồi cùng ta đại chiến một hồi, cũng không phải ngươi?” Vẻ
mặt Dạ Vô Ba rất quái lạ, tựa cười mà không cười, dưới gương mặt bình
tĩnh, tựa như đang có một toà núi lửa đang cháy bùng nổ.
Tiêu
Thất nuốt một ngụm nước bọt lẫn máu, vội vàng nói: “Vừa rồi? Đương nhiên không phải! Dạ huynh, ta luôn luôn ở nơi này, cũng chưa động qua... Dạ
huynh ngươi rốt cuộc nói đến trọng điểm rồi...”
“Ngươi luôn
luôn ở nơi này không nhúc nhích qua?” Dạ Vô Ba nghi vấn lập lại một câu, đột nhiên hét to một tiếng như sét đánh: “Ngươi không nhúc nhích qua,
vết thương trên người ngươi là từ nơi nào đến? Ngươi con mẹ nó nhàn rỗi
không gì làm, cắt bản thân ngươi chơi? Ngươi con mẹ nó là Tiêu Thất gia, ngươi cũng thoạt nhìn không phải là kẻ ngu dốt như vậy...”
Tiêu Thất hết đường chối cãi, khóc không ra nước mắt: “Vừa mới có người lại
đây đánh với ta một hồi... Trước khi ngươi đến, hắn vừa vặn đi rồi...”
“Vừa vặn đi rồi...” Dạ Vô Ba dùng sức gật đầu, đùa cợt nói: “Thật khéo! Thật sự rất là khéo...”
Tiêu Thất cười khổ: “Thật là rất khéo... Khéo đến ta thật không phản đối...”
Dạ Vô Ba liên tục gật đầu, dùng một loại ánh mắt như nhìn người trời nhìn
Tiêu Thất, tán thưởng phát ra từ nội tâm nói: “Tiêu Thất, ngươi trâu bò! Ngươi nhân tài!...”