Trên chân Sở Dương dùng sức một chút, làm cho vị đệ nhất Huyết Thù này
đột nhiên tru lên một tiếng như giết heo rồi mới nhàn nhạt nói: “Vậy
ngươi cảm thấy ngươi nợ ta hay không?”
Ngụy Vô Nhan bị một đòn
vừa rồi của Sở Dương làm cho nước mắt nước mũi chảy ra cùng nhau, hừ hừ
vậy mà có chút giọng mũi nói: “Nợ rồi!”
Trên chân Sở Dương lại dùng sức một chút hỏi: “Vậy ngươi tính báo đáp ta như thế nào? Ngụy huynh cả đời cũng không nợ người?”
Thân thể tinh thần tâm linh Ngụy Vô Nhan cùng nhau thống khổ nói: “Vậy ngươi nói chút ta báo đáp ngươi như thế... Ngao...” Lời còn chưa nói xong,
trên lưng lại bị đến một cái, Ngụy Vô Nhan há mồm tru lên, thở thẳng,
hai mắt trắng dã, ngay cả nói cũng không nói ra được nữa.
Sở Dương cười tà: “Thường nghe người ta nói, ân cứu mạng, không lấy gì đến báo, chỉ có lấy thân báo đáp...”
Ngụy Vô Nhan ho sặc hẳn lên: “Ta không có năng lực kia...”
Sở Dương nói: “Vậy thì làm trâu làm ngựa đi.”
Ngụy Vô Nhan thở dài: “Ài, như thế không giả, cũng chỉ có thể như thế”.
Sở Dương ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn làm trâu làm ngựa cho ta?”.
Ngụy Vô Nhan thở dài thật sâu: “Mẹ, trừ cái này, ta cũng không có gì khác có thể báo đáp ngươi...”
Sở Dương kỳ quái nói: “Ngươi có thể dùng Tử Tinh ngươi kiếm mấy năm nay gán nợ, luôn có mấy chục vạn khối chứ.”
Sắc mặt Ngụy Vô Nhan xám trắng hẳn lên: “Ta hiện tại, một khối Tử Tinh cũng không có”.
Sở Dương bị dọa nhảy dựng: “Vậy ngươi nhiều năm như vậy làm Huyết Thù,
hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, Tử Tinh đều chạy đi đâu rồi?”
Ngụy Vô Nhan thở dài thật dài, vẻ mặt thống khổ đến cực điểm.
Dường như thấy lời bí ẩn khó nói. Ánh mắt Sở Dương chợt lóe, cũng liền không có hỏi nhiều.
Sở Dương dùng chân vê hai cái nữa, vận dụng Cửu Trọng Thiên thần công,
trực tiếp đem Sinh Cơ Tuyền Thủy đẩy vào trong xương lưng của Ngụy Vô
Nhan, từ trên người hắn dời chân xuống: “Ngươi thử lại chút”.
Ngụy Vô Nhan theo lời vận công, ngạc nhiên vui mừng phát hiện, linh khí vậy
mà đã thông qua kinh mạch phần lưng, đương nhiên, thống khổ cũng càng
thêm gấp bội, nhưng Ngụy Vô Nhan nào lo lắng những thống khổ này?
Chỉ cần có cảm giác, đó chính là có hy vọng!
Thử động động nói: “Vẫn là không đứng dậy được”.
Sở Dương gật gật đầu: “Ngươi nếu hiện tại có thể đứng lên, đó mới thật kêu đã gặp quỷ. Hôm nay ngươi cái gì cũng không cần làm, từng lần từng lần
vận công, đi qua kinh mạch phần lưng. Khôi phục sức sống nơi đó, mau
chóng tiêu hóa dược lực của Sinh Cơ Tuyền Thủy. Đến sáng sớm ngày mai,
ta phối thuốc cho ngươi nữa, hẳn là có thể đứng lên, hiện tại không pha
thuốc được, dược lực quá dày đặc, ngươi hiện tại không chịu nổi”.
Ngụy Vô Nhan gật gật đầu, đêm không nói chuyện, đến ngày thứ hai, Sở Dương
cùng Sở Nhạc Nhi từ trong lều trại đi ra, phát hiện Ngụy Vô Nhan vẫn
đang nằm thẳng, trên người một mảng sương trắng mờ mịt, ngưng mà không
tiêu tan.
Sở Dương nhìn nhìn mảng sương trắng này, gật gật đầu.
Ngụy Vô Nhan ở ban ngày tiếp nhận thuần dương khí, buổi tối hấp thu thuần âm khí, hiện tại, đã xu hướng dung hợp. Cái này đối với thương thế của
hắn, rất là có lợi.
Mặt trời lên cao, một khắc ánh mặt trời kia chiếu đến Ngụy Vô Nhan, Ngụy Vô Nhan cũng đồng thời thu công.
Sở Dương bưng một chén nước thuốc đen như mực đi qua: “Đem cái này uống”.
Ngụy Vô Nhan liền nhìn cũng không nhìn, nhận bát đến, một ngụm uống xong
canh trong bát thuốc này, có Sở Dương hòa tan ở bên trong một viên Cửu
Trọng Đan bản không hoàn toàn!
Ngụy Vô Nhan sau khi uống xong nửa canh giờ, liền rõ ràng cảm thấy xương lưng của mình tựa như đang từng
mảng chỉnh hợp, hắn mạnh mẽ chịu đựng, cỗ cảm giác thống khổ tê dại tựa
như có một đám kiến đang cắn xé linh hồn kia, cắn môi, không nói một
lời, không rên một tiếng.
Một canh giờ sau, Ngụy Vô Nhan bỗng
nhiên chau mày, khẽ há mồm, ho một tiếng, từ trong miệng nhổ ra một cỗ
khí thể màu máu. Từ trong miệng phun thẳng tắp ra, thẳng phun đến ở
ngoài mười trượng.
Sau đó thân mình hắn liền động một cái.
Sở Dương đi đến trước mặt hắn, vươn tay cho hắn, Ngụy Vô Nhan kiên quyết
lắc lắc đầu, một bàn tay chống tại trên mặt đất, chậm rãi, ngồi dậy.
Thở hổn hển thật to mấy hơi, Ngụy Vô Nhan dùng hai tay chống sau lưng mình, chân phải rụt về, giẫm, dùng sức một chút, rốt cuộc đứng lên.
Hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đứng thẳng, thật lâu sau, đôi mắt lại đỏ rồi.
Hắn vận công, trong mắt toát ra một đám sương mù mông lung, sau đó hắn liền xoay người, hai mắt bình tĩnh nhìn Sở Dương, nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cười.
Nguyên khí chạy kinh mạch cả người, hắn biết, mình đã khôi phục. Có lẽ hiện tại còn có chút suy yếu, nhưng, liền lấy tình trạng
trước mắt mà nói, nhiều nhất không vượt qua mười ngày, hắn liền lại là
vị tiếu ngạo giang hồ đệ nhất Huyết Thù kia!
“Tiểu huynh đệ!” Ngụy Vô Nhan nhàn nhàt cười nói: “Ngươi rất không tồi”.
“Liền bởi vì ta cứu ngươi, cho nên ngươi cảm thấy ta không tồi?” Sở Dương cười cười.
“Không phải!” Ngụy Vô Nhan cười ha ha nói: “Ta khi còn nhỏ, gia phụ
xuất thân làm ăn, của cải cũng coi như giàu có một chút. Chỉ là có một
lần, vô ý bị bẫy, nợ đặt mông trái! Đòi nợ mỗi ngày đều chồng chất đầy
cửa nhà...” Ngụy Vô Nhan cười cười: “Cái loại cảm giác nợ người này,
thật sự quá khó chịu! Cho nên từ khi đó bắt đầu, ta liền thề, cả đời
này, tuyệt không nợ người cái gì!”
“Mà ngươi, là kẻ thứ hai có thể làm cho ta ‘nợ người’ ”.
“Người thứ nhất là sư phụ ta, sư phụ cứu ta ở nguy nan, nhận ta lấy
thần công. Cho nên, ta tôn kính hắn, nợ hắn, cả đời cả kiếp!” Ngụy Vô
Nhan nhìn Sở Dương: “Mà ngươi, cứu tính mệnh ta, ân như tái tạo. Ta cũng nợ ngươi cả đời cả kiếp...”
Sở Dương khoát tay: “Ngụy huynh, nói những cái này thật không có ý tứ rồi”.
Ngụy Vô Nhan cười ha ha, bắt lấy tay Sở Dương, dùng sức lắc lắc, cái gì cũng chưa nói.
Sở Dương mỉm cười hỏi: “Ngụy huynh, có một việc, ta cảm thấy khó hiểu”.
Ngụy Vô Nhan nói: “Chuyện gì?”
“Ngụy huynh mấy năm nay danh chấn Cửu Trọng Thiên, có thể nói đã kiếm
lấy Tử Tinh không đếm được! Nhưng Ngụy huynh vừa rồi nhắc tới chính mình lại là một khối cũng không có, điều này làm cho ta rất khó hiểu.” Sở
Dương cười nói: “Ngụy huynh nghĩ hẳn sẽ không hiểu lầm ý tứ của ta”.
“Tuyệt sẽ không.” Ngụy Vô Nhan như có chút đăm chiêu nhìn hắn một cái
nói: “Thì ra tiểu huynh đệ đã sớm biết, ta chính là Ngụy Vô Nhan.”
Sở Dương nhàn nhạt nói: “Ta ở lúc chữa thương cho
ngươi, linh khí trong
thân thể ngươi chợt sống lại nói cho ta thân phận của ngươi. Diện mạo
bình thường, cả đời vô nhan, kiếm cũng vô nhan, tu vi siêu phàm thoát
tục... Huống chi, trên ngọc bội trong ngực Ngụy huynh, còn có khắc tên
ngươi, ta nếu là lại nói không biết, vậy thì quá giả tạo rồi”.
Ngụy Vô Nhan cười ha ha: “Không sai”.
Sở Dương cũng cười: “Không nghĩ đến Sở Dương ta, hôm nay vậy mà là cứu một vị đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh!'”
Ngụy Vô Nhan lắc đầu bật cười, lúc này mới quay lại đề tài vốn có, nói: “Ta
không muốn Tử Tinh! Đối với Tử Tinh cũng hoàn toàn không hứng thú! Nhưng là ta lại không thể không đi kiếm Tử Tinh, bởi vì, sư phụ ta cần”.
Sở Dương nói: “Ồ?”
Ngụy Vô Nhan thật sâu nói: “Sư phụ ta bị thương, mỗi một ngày đều cần lượng
lớn Tử Tinh đến áp chế... Mỗi một ngày, đều ít nhất cần ba trăm khối,
nếu không thân thể sẽ héo rút. Ba ngày không có Tử Tinh, sẽ hoàn toàn
mất đi sinh mệnh. Cho nên, ta chỉ có thể hết sức đi kiếm lấy Tử Tinh!”
Ngụy Vô Nhan hít một hơi, có chút bi thương: “Trăm năm nay, ta kiếm Tử Tinh, ước chừng tiếp cận ngàn vạn, nhưng, hiện tại vẫn như cũ là kiếm không
đủ ăn!”
Sở Dương nhíu nhíu mày, lại nhíu nhíu mày, rốt cuộc nói: “Tử Tinh Thủ!”
“Không sai, trúng Tử Tinh Thủ!” Hai mắt Ngụy Vô Nhan sáng ngời.
Sở Dương thở dài nói: “Cái Tử Tinh Thủ này, là cách nói bình thường, dựa
theo tên thật sự đến nói, chính tên là ‘Tàn Hồn Diệt Phách Thủ’! Sau khi trúng loại thủ pháp âm độc này, liền chỉ có lấy linh khí của Tử Tinh
treo tính mệnh, Tử Tinh không có, vậy toi mạng rồi, cho nên nói, loại
công phu này lại có một cái tên, tên là ‘Khuynh gia bại sản mất mạng
thủ’. Ý tứ là nói, trúng loại thủ pháp âm độc này, không chỉ có phải
chết, trước khi chết, còn phải khuynh gia bại sản”.
Ngụy Vô Nhan
sắc mặt âm u nói: “Nói không sai, Tử Tinh là cần mua, hoặc là cần đổi... Cho dù là cửu đại gia tộc... Cũng không qua được tiêu hao như vậy! Một
ngày ba trăm, một tháng chính là chín ngàn. Một năm chính là mười vạn.
Hơn nữa đây là chậm rãi tăng trưởng, ngay từ đầu một ngày chỉ cần năm
mươi khối... Hiện tại chậm rãi tăng thành ba trăm còn đang tiếp tục
tăng. Nếu là một ngày nào tăng tới tình trạng một ngày cần một ngàn một
vạn...” Hắn ngơ ngác nói: “Đã bao nhiêu năm, ta đánh qua linh thú, dựa
vào bán nội hạch kiếm lấy Tử Tinh, sau lại lúc tăng tới một ngày tám
mươi khối Tử Tinh, ta phát hiện như vậy cũng không đủ, vì thế phải đi
nhận Huyết Thù treo giải thưởng, một cái nhiệm vụ, ít nhất có thể kiếm
ba ngàn, nhiều một vạn, hai vạn. Đồng thời nhận mấy cái...”
“Mấy năm nay, giết người giết đến bản thân ta cũng chết lặng rồi, nhưng
là sư phụ ta nơi đó tiêu hao, cũng là càng lúc càng thật lớn. Hiện tại
ta đã có chút tâm lực lao lực quá độ rồi. Nhưng là ta chưa từng nghĩ tới buông bỏ...”
Sở Dương cười khổ một tiếng: “Lúc tâm lực lao lực quá độ ngươi khó chịu, còn tại phía sau”.
Ngụy Vô Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, bắt lấy tay Sở Dương, khẩn thiết hỏi: “Tiểu huynh đệ, cái Tử Tinh Thủ này, ngươi có thể trị không?”
Sở Dương yên lặng lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Nhan buông tay ra, vẻ mặt tuyệt vọng.
Sở Dương bất đắc dĩ nói: “Không phải không thể trị, mà là lấy trình độ
trước mắt của ta, còn chưa thể trị!” Sở Dương cũng là bất đắc dĩ, không
nghĩ tới mình liên tiếp gặp phải thần công âm độc như vậy. Tử Tinh Thủ,
so với toàn bộ công phu đều muốn âm độc cay nghiệt hơn. Hơn nữa, trúng
phải thì khó giải. Chỉ có Cửu Trọng Đan cùng Cửu Trọng Thiên thần công
mới có thể đủ trị liệu.
Nhưng hai loại này, lại đều ở trên người một người: Cửu Kiếp Kiếm Chủ!
Ngụy Vô Nhan mừng rỡ: “Tiểu huynh đệ là nói chỉ cần tu vi của tiểu huynh đệ
ngươi đề cao rồi, y thuật đề cao rồi, vẫn là có thể trị?!”
Sở
Dương gật gật đầu nói: “Môn công phu này của ta, phải chờ tới cái giai
đoạn thứ sáu hoặc là cái giai đoạn thứ bảy, mới có thể xua đuổi nguy hại của Tử Tinh Thủ. Mà hiện tại ta chỉ ở giai đoạn thứ ba”.
Lời này của hắn ngược lại là không có nói sai.
Hắn hiện tại không thể sử dụng Cửu Trọng Đan cho người ngoài, mà Cửu Trọng
Thiên thần công, trước mắt cũng chỉ đến bộ phận trụ cột ban đầu. Phải từ sau khi đoạn thứ năm của Cửu Kiếp Kiếm tới tay, mới bắt đầu đến giai
đoạn phát triển.
Nhưng nếu là muốn dùng Cửu Trọng Thiên thần công trị liệu Tử Tinh Thủ, thì ít nhất đoạn thứ sáu của Cửu Kiếp Kiếm tới
tay mới được!
“Ta có thể chờ!” Ngụy Vô Nhan lệ nóng quanh tròng. Sư phụ rốt cuộc được cứu rồi.
Trong Cửu Kiếp Không Gian, Kiếm Linh cũng trở nên kích động: “Hỏi hắn một
chút! Người xuống tay với sư phụ hắn là ai. Trong Tử Tinh Thủ này, ẩn
chứa bí mật lớn, chúng ta phải tìm được người kia! Nhất định phải tìm
được!”!