Chỉ nghe một thanh âm vang trời, hắc lôi lấy thế lôi đình vạn quân tức khắc đánh xuống mặt nước trước mắt Dương Dạ Yên, hắn đứng xa bốn mét vẫn cảm nhận được chấn lực đánh vào thân thể, lồng ngực nặng như chì, huyết mạch trong khắc tán loạn, uy lực kia nếu trực tiếp đón đỡ chỉ e rằng Tam Tinh cảnh như Dương Xuyên cũng chỉ còn nữa mạng.Khi hắc lôi cùng mặt nước và chạm âm thanh như súng thần công khai hoả, “đùng” một tiếng bọt nước liền bay lên trắng xoá, cột nước kia cao ít nhất cũng gần mét lúc ập xuống trực tiếp tạo ra vô số con sóng, bất quy tắc đánh loạn trên mặt sông, đầu ngọn sóng nhấp nhô điên cuồng như đang tức giận muốn tiếp tục khiêu chiến hắc lôi.Đáp lại khiêu khích, trong hắc vân tiếp tục ngưng tụ một đạo kinh thế hắc lôi đánh xuống.Dương Dạ Yên thoáng thấy dưới nước có thứ gì đó chuyển động, một hắc ảnh thôn dài nhanh như cắt phóng lên, huyết khẩu mở ra nuốt lấy cả tia hắc lôi kia.Thứ kia hình thể mười phần to lớn, ít nhất phải dài hơn trăm mét, thân to bằng cây đại thụ trăm năm. Sau khi nuốt gọn hắc lôi nó rống lên vang trời. Âm thanh kia như thanh như tiếng chuông lại mang theo uy thế bá đạo không thôi khiến người nghe thấy liền muốn cúi người không dám nhìn thẳng, hung thú nghe vào tai liền cụp đuôi thu vuốt, phủ phục nằm sát đất, khoảng cách ngoài mười dặm vẫn nghe thấy chấn âm.Toàn thân phủ lên một tầng vảy giáp dựng ngược, mỗi miếng đều sắt bén như dao xếp đè lên nhau như mái ngói, sắt bén không cùng, Dương Dạ Yên cảm nhận mỗi lần nó đi chuyển đều cứa vào không gian xung quanh gây nên từng tiếng “xèo xèo”. Vẩy giáp kia không những bén nhọn mà còn mười phần cứng rắn, hắc sắc kia khiến người cảm tưởng còn phải hơn huyền thiết tinh luyện mấy bậc. Cái đầu thuôn dẹp có thêm vài phần nhô cao phía trên mắt khiến người mơ hồ cảm giác nhìn lầm với chân long.Phía trong thân thể ẩn hiện tử quang nhàn nhạt, có thể thấy thứ kia tuân theo nguyên tắc xếp thành một cái hình dáng kỳ lạ không thể nêu rõ cụ thể nhưng cũng chẳng chút nào rối loạn, cảm giác đầu tiên mang đến khi nhìn vào chỉ hai chữ tà mị. Hai mắt thì tớ như nắm đấm, lồi ra bên ngoài trông vô cùng dữ tợn, mỗi lần ánh mắt dị động sẽ có nhàn nhạt hồng quang bắn ra. Răng nanh tựa hai chuôi cương đao màu trắng đục, vô kiêng bất tồi. Cái lưỡi đen tuyền lút thu lút nhã, ít nhất cũng dài bảy tấc hơn. Miệng lớn khi mở ra cực đại có thể nhẹ nhàng nuốt trọn một người trưởng thành, nó ba lần há miệng liền là ba lần nuốt trọn hắc lôi.Dương Dạ Yên tuy đọc qua trong kỳ thư nhưng cũng không thể gọi tên cự mãng kia, chỉ biết nội tâm đối với nó kiêng kỵ không thôi.Năm đó đọc được việc độ kiếp bậc nào khó khăn nhưng hắn không quá mức tin tưởng, hiện tại tận mục sở thị mới cảm nhận được sự kinh khủng của việc độ kiếp, mỗi đợt hắc lôi đều lấy uy lực gấp đôi lần trước giáng xuống vậy mà hắc xà kia có thể nhẹ nhàng cắn nuốt, lực lượng thân thể kia đã vượt quá Ngũ Tinh hậu kỳ. Cự mãng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, tiếp tục cùng hắc lôi giao phong.Bên trong Nam Châu huyện, toàn bộ người đều hướng tràn cảnh kia mở trừng hai mắt. Bọn họ đều là người dân bình thường, xưa nay chỉ biết tu sĩ cường đại nhưng chưa bao giờ được thấy nên lúc nhìn cự mãng độ kiếp uốn lượn trong tầng mây liền nảy sinh vô số xúc cảm hổ lốn. Có người kinh hãi đứng chôn chân tại chỗ, có kẻ lại buông ra lời đồn thượng thiên nỗi giận phái xuống ma long tàn sát chúng sinh, vô số tiếng nghị luận cứ thế loạn thành một đám.Trần gia cùng Dương gia hai nhà đều là gia tộc tu sĩ lâu năm, tuy chỉ bị hạn chế trong Nam Châu huyện nhưng đối với ngoại giới hiểu biết không hề ít. Vô số cường giả trong tộc nhìn lên trời không ngừng cảm thán.Dương Khôn, tay vuốt râu, mắt nhíu chặt thành một đường chỉ mỏng. “Thật không ngờ Nam Châu huyện nhỏ bé này lại xuất hiện hung thú cường đại như vậy. Nếu có được, đừng nói gia chủ vị trí, lão phu liền có thể xông phá Nam Châu huyện ra ngoài xem xét một lần.” Trong thanh âm lão mười phần thèm khát.Dương Xuyên bên cạnh nghe thế lên tiếng. “Hay là chúng ta phái toàn bộ người trong tộc vây mắt nó.”“Ngu xuẩn. Loại hung thú đã chạm đến thất giai đừng nói Dương gia chúng ta mà toàn bộ Nam Châu huyện liều mạng cũng không chịu nổi một kích. Ngày thường nói ngươi đọc nhiều sách ngươi lại đi ân ái với nữ nhân. Hiện tại, tốt rồi. Dâng mấy chủ ý ngu ngốc đến tột cùng. Chúng ta là song sinh nhưng ngươi chẳng giống ta chút nào.” Dương Khôn mắng ra một tràng.Hắn đối với đệ đệ song sinh này cũng như đối với con trai, nhất mực vun đắp, đáng tiếc rèn sắt không thành thép. Đối phương ngoài nữ sắc ra đều không màng cả thảy, đã gần bốn mươi mà tu vi vẫn là Tam Tinh cảnh sơ kỳ, chỉ có thể đi theo hắn làm cái đuôi, mặc người điều động.Dương Xuyên đã nghe những lời kia đến nhàm tại, mỗi lần Dương Khôn nổi điên bản thân liền làm như không nghe thấy, nhún vai cho qua. Hắn thật không hiểu nổi người ca ca này sao cứ phải suốt ngày cùng người so đo tính toán, không phải cứ như mình cứ vui chơi thoải mái bên ngoài, thỉnh thoảng tìm vài nữ nhân giải sầu là xong. Đối với hắn cuộc sống như thế thật sướng như tiên.Hai huynh đệ cứ thế ngắm nhìn phương xa, mỗi người lại ôm phần mình suy nghĩ.Phía bên này Dương Dạ Yên không khắc nào rời mắt khỏi cự xà, sau khi tiếp nhận lần thứ năm lôi kiếp nó đã có phần xuống sức, tuy thế không giảm nhưng lực lại kém đi mấy phần, tốc độ dị chuyển chậm hơn lúc đầu thấy rõ.Vô số hắc lôi như con rắn nhỏ bò trườn trong hắc vân hợp tại một điểm, cuối cùng, hắc lôi cực lớn hình thành dùng tốc