Một ngàn gốc khái niệm gì? Chính là toàn bộ linh dược của Tiêu gia cộng lại chỉ sợ cũng không đủ.
“Hả?” Vân Phi Yên nhìn thấy đan dược trong tay Trần Hạo nhất thời lộ
ra một chút kinh ngạc, nói: “Ngũ hành linh đan? Ngươi... Dùng cái này
mua?”
“Có vấn đề sao?”
“Không thành vấn đề! Đương nhiên không thành vấn đề...” Vân Phi Yên
vội vàng nói, trong lòng lại rất kinh ngạc. Chuyện hoàng gia Tân Tú
đường ở thành cổ Huyền Hoàng, thương hội Lưu Vân bọn họ ở ngay sau đó đã biết. Giờ phút này, cao tầng của thương hội đã có người đi hoàng gia
Tân Tú đường bàn bạc, xem có thể thu mua một bộ phận hay không.
“Tính như thế nào đây? Một viên đổi mấy viên linh đan cấp sáu? Tân Tú đường chúng ta là một ăn mười. Ngươi đã biết Tân Tú đường, cũng có thể
biết rằng ở Tân Tú đường đổi mà nói, là bao hàm thành phần nghĩa vụ ở
bên trong, còn có thể đạt được ban thưởng cấp bậc phúc lợi tương ứng.
Cái này cũng không phải là đan dược có thể cân nhắc...”
“Yên tâm đi. Ta sẽ cho ngươi giá hài lòng. Một ăn ba mươi! Một viên ngũ hành linh đan đổi ba mươi gốc linh dược cấp sáu.”
“Thành giao. Ðây là hai trăm viên ngũ hành linh đan, tương đương với
sáu ngàn gốc linh dược cấp sáu. Khấu trừ ba cái nhẫn trữ vật ba ngàn,
còn lại ba ngàn, khấu trừ chín thanh phi đao, giúp ta đổi thành linh
được cấp bảy đi.” Trần Hạo dứt khoát lưu loát nói. Một đổi ba mươi,
chính là so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn chút. Xem ra quả
thực như Vân Phi Yên nói, đệ tử hoàng gia Tân Tú đường ở nơi này là có
thêm chiếu cố đặc thù. Cho nên, hắn cũng cò kè mặc cả.
“Không thành vấn đề... Ha ha, phi đao trở thành lễ vật tặng ngươi như thế nào?” Vân Phi Yên bỗng nhiên cười rất quyến rũ nói, ánh mắt tràn
ngập dụ hoặc.
“Mang điều kiện đi?” Trần Hạo mỉm cười, nói thẳng.
“Thật thông minh, ha ha... Ðiều kiện rất đơn giản. Sư tỷ chính là
muốn quen biết ngươi. Cũng tiện về sau có càng nhiều cơ hội hợp tác.”
Vân Phi Yên mỉm cười, ngữ khí tự nhiên, thân cận lại không nịnh nọt,
nhưng tự xưng tựa như có chút quái dị. Sao đã biến thành sư tỷ rồi? Sao
lại thân cận như thế?
Vân Phi Yên tự nhiên là thấy được giá trị ẩn chứa trên người Trần
Hạo. Chuyện bảo khố Huyền Hoàng, nàng ở ngay sau đó đã biết được tư liệu chi tiết. Tuyệt đại đa số đệ tử chỉ là đạt được hai ba mươi viên ngũ
hành linh đan mà thôi. Mà Trần Hạo ra tay liền là hai trăm viên. Hào
sảng như thế, sao có thể chỉ hai trăm viên? Có thể ở trong đệ tử thiên
tài đông đúc độc chiếm nhiều linh đan như vậy, tự nhiên có năng lực
người thường không có. Loại nhân vật này, nếu thành lập quan hệ tốt,
tương lai khẳng định có thể mang đến cho nàng ích lợi rất lớn. Về phần
tự xưng sư tỷ, tự nhiên có đạo lý của nàng.
“Sư tỷ? Có người sư tỷ xinh đẹp như vậy, ta tất nhiên không ý kiến. Nhưng...”
“Ha ha... Trước đừng kỳ quái. Đế cho ngươi hiểu, ta vì sao tự xưng sư tỷ. Sư tỷ biết ngươi muốn nói cái gì. Đơn giản là không muốn người của
hoàng gia Tân Tú đường biết ngươi chiếm được nhiều ngũ hành linh đan như vậy. Ðiểm ấy ngươi yên tâm là được, thương hội có quy tắc của thương
hội, bất cứ người mua, người bán nào tin tức cũng sẽ không lộ ra. Đương
nhiên, dù ngươi không đáp ứng, sư tỷ cũng biết ngươi là ai...” Vân Phi
Yên ngắt lời Trần Hạo, trên mặt tràn ngập dụ hoặc lóng lánh hào quang tự tin, mỉm cười nói.
“Có thể đoán được?”
“Thanh âm, hình thể ngươi, chứng minh tuổi ngươi đại khái không đến
mười lăm tuổi, khí tức tản mát ra hẳn là tu vi hoàng cấp trung phẩm, cho nên, ngươi hẳn là một trong những đệ tử mới gia nhập hoàng gia Tân Tú
đường, hơn nữa hẳn là đệ tử thân điểm. Ðệ tử thân điểm lần này, ba đại
điện các ngươi tống cộng có mười ba người. Trong mười ba người, bốn nữ,
chín nam, trong chín nam hài, sư tỷ quen biết năm vị, chỉ có bốn vị chưa từng
gặp. Hai người là đệ tử gia tộc Trương gia mạnh nhất vương quốc
Trấn Nguyên chúng ta trừ ba đại gia tộc, đệ tử Trương gia đều tu luyện
Cuồng Ðao Tâm Kinh, liếc một cái liền có thể nhìn ra, có thể bài trừ.
Hai vị còn lại là hội trưởng Phương Nguyên ở huyện Vân Châu tỉnh phủ Lan Thương thân điểm, một người tên là Mặc Vũ Dật, một người tên là Trần
Hạo, hơn nữa thu Trần Hạo làm đồ đệ. Mặc Vũ Dật ẩn chứa một tia kiếm ý,
kiếm không rời tay. Trần Hạo, thể chẩt ý võ cùng tồn tại, ngươi chính là Trần Hạo! Mà ta cũng là thân truyền đệ tử của hội trưởng Phương
Nguyên!”
“Khụ khụ...”
Trần Hạo có chút há hốc miệng, vô luận như thế nào hắn cũng không ngờ nữ nhân xinh đẹp trước mắt lại đối với hoàng gia Tân Tú đường rõ như
lòng bàn tay. Tựa như cái tên đặc thù của mỗi một đệ tử đều rõ ở trong
đầu nàng. Mình cũng che rất kín rồi, vậy mà cũng không trốn thoát mắt
nàng.
“Sư tỷ nói đúng không? Trần Hạo tiểu sư đệ?”
“Phi đao ta thu, cảm ơn! Ta còn vội, ngươi vẫn là nhanh giúp ta lấy
nhẫn trữ vật cùng linh đan đi...” Trần Hạo nhún vai, có chút không còn
gì để nói.
“Lễ vật thu rồi, dù sao cũng phải cho sư tỷ nhìn một chút đi? Tân Tu
đường sư tỷ vẫn là thường xuyên đi!” Khóe miệng Vân Phi Yên hơi nhếch
lên, chăm chú nhìn Trần Hạo nói. Nàng hiểu rõ sức quyến rũ của mình,
nhưng trước mặt Trần Hạo lại tựa như đối với nàng xinh đẹp làm như không thấy. Bị mình đoán được, lại cũng chưa có tính toán bại lộ hình dáng,
một cái bộ dáng vội vã rời khỏi.
“Ðược rồi chứ?” Trần Hạo tháo đấu lạp xuống, nói.
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Trần Hạo, Vân Phi Yên hơi
sửng sốt, nhưng lập tức trừng mắt nhìn Trần Hạo nói: “Ngươi rất ghét sư
tỷ?”
“Không. Chỉ là không thích nữ nhân quá xinh đẹp, quá khôn khéo...”
“Hi hi... Cảm ơn khích lệ. Sư tỷ thông minh cũng chỉ là đối với người ngoài, về sau ngươi cần cái gì, hoặc là muốn bán cái gì, nhớ tìm đến sư tỷ. Sư tỷ khẳng định sẽ chiếu cố ngươi...” Vân Phi Yên cười duyên một
tiếng nói: “Mới mười ba tuổi, ngươi so với sư tỷ càng tinh minh hơn...
Ðược rồi, sư tỷ đi chuẩn bị cho ngươi, rất nhanh sẽ xong!”
...
“Hẳn là chính là khu vực này rồi nhỉ?”
Mười ba ngày sau, Trần Hạo xuất hiện ở trong một mảng núi rừng hoang
vu, đứng ở đỉnh một ngọn núi, ngóng nhìn ngọn núi xa xa cao ngất, cùng
bản đồ nhiệm vụ xác minh lẫn nhau, thầm nghĩ.
Dãy núi Ma Vân liên miên mấy vạn dặm, xuyên qua mấy quốc gia, khu vực này chính là khu vực giáp giới của bốn vương quốc lớn, cũng là khu vực
xuất hiện khí tức di tích. Từ biệt sư tỷ xinh đẹp, Trần Hạo đi cả ngày
đêm, dùng cả mười ba ngày mới vừa chạy tới. Giờ phút này, hắn một bộ hắc bào như cũ, chỉ là bỏ đấu lạp mà thôi. Xa xa nhìn chằm chằm bóng người
thường thường tiến vào trong núi rừng, Trần Hạo cơ bản có thể xác định
đó là ven khu vực nhiệm vụ.
Sau khi xác định phương hướng, Trần Hạo đem Khô Tịch Công trên tàn
quyển Trường Sinh Quyết vận chuyển tới tầng thứ ba, khí tức nhất thời
hoàn toàn thu liễm lại, chui vào trong núi rừng hoang dã.