Đêm hè, trăng sáng treo cao, bầu trời rực rỡ. Gió
nhẹ khẽ vuốt, mang theo một chút cảm giác mát, nhẹ nhàng thổi tan không
khí oi bức của mùa hè.
Cuộc thi đấu tàn khốc tạm thời chấm dứt.
Vô số thiên tài mang theo hy vọng của gia tộc ngã xuống tại đây.
Thiên tài thật sự lại ở nơi này quật khởi, lóng lánh ra hào quang rực
rỡ, như ngôi sao trong trời đêm.
Một cái bóng hình thon thả ngồi một mình phía trước cửa sổ, áo ngủ
rộng thùng thình cũng không thể che được nàng kiều diễm. Vừa mới tắm,
hai tay Hách Liên Vũ Tử nâng má thơm, ngóng nhìn bầu trời thâm thúy,
từng ngôi sao lóng lánh, rực rỡ, cổ xưa có thể nhìn nhưng không thể chạm đến...
Ánh trăng nhàn nhạt, lành lạnh, chiếu chiêng ở trên khuôn mặt nhỏ
tuyệt đẹp của nàng, da thịt trong suốt như ngọc tỏa sáng rạng rỡ, nàng
một mình một người rút đi băng lạnh trước mặt người ta, khẽ mím môi
xinh, suy nghĩ như là bay tới bầu trời đêm vô tận...
Dưới bề ngoài lạnh như băng thường cất giấu một trái tim yếu ớt.
Nàng chỉ là một thiếu nữ thanh xuân tuổi không đầy mười tám.
...
“Thùng... Thùng thùng... Thùng thùng thùng...”
Tiếng đập cửa đặc thù truyền đến, ngăn Hách Liên Vũ Tử trầm tư, đôi
mắt tuyệt đẹp hiện lên một tia bối rối, thân thể mềm mại run nhẹ một
cái, sau khi sửng sốt một lát, gắt gao cắn cắn môi, biểu cảm trên mặt
lại khôi phục băng lạnh ban đầu.
...
“Rất khuya rồi”
Trong nháy mắt, Hách Liên Vũ Tử mở cửa ra, mặt hơi ngẩng lên, nhìn
chằm chằm Trần Hạo trước mặt, nói. Ánh trăng lành lạnh, như vẻ mặt lành
lạnh, thanh âm lành lạnh của nàng.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, cánh mũi nhịn không được nhẹ nhàng co lại,
hương xử nữ nhàn nhạt thấm tim phổi người ta. Nhìn Hách Liên Vũ Tử đắm
chìm dưới ánh trăng, tâm thần xuất hiện hoảng hốt ngắn ngủi.
“Thời gian rất gấp” Trần Hạo sau khi dại ra ngắn ngủi, đem kiều diễm
trong lòng mạnh mẽ áp chế, liền đẩy ra cánh tay Hách Liên Vũ Tử che ở
trên cửa, đi vào phòng, đồng thời nói: “Ngươi lại quên ta từng nói với
ngươi cái gi rồi, lần sau nhớ rõ.”
“Cái gì?”
“Quần áo” Tuy là lời tương tự, nhưng lần này, thanh âm Trần Hạo không có đùa bỡn: “Ði thay trước đi, ta ở phòng tu luyện chờ ngươi.”
Hách Liên Vũ Tử sững ra một chút, vẻ mặt liền đỏ bừng.
Sao lại quên?
Vì sao chỉ có hắn đến, mình sẽ quên, một chút cảnh giác cũng không có?
Hắn đến phòng tu luyện chờ mình làm gì?
...
Ôm tâm tình thấp thỏm, sau khi nhanh chóng thay xong quần áo, Hách
Liên Vũ Tử đi vào phòng tu luyện. Giờ phút này, Trần Hạo đã khoanh chân
ngồi sẵn, Huyền Hoàng Hoàn lẳng lặng lơ lửng ở trước mặt hắn, lóng lánh
quang mang bảy màu nhàn nhạt.
“Ngày mai các ngươi liền phải trở về. Huyền Hoàng Hoàn này ta đã có
thể vận dụng bộ phận năng lực của nó, ngồi xuống đi, ta sẽ đem ngũ hành
linh đan, linh tinh, thông qua năng lực Huyền Hoàng Hoàn chuyển biến
thành ngũ hành năng lượng tinh thuần nhất, đánh vào đan điền ngươi một
ít, lúc không chịu nổi, nói cho ta biết. Cẩn thận cảm ứng huyền ảo Huyền Hoàng Hoàn vận chuyển ngũ hành, hẳn là đối với ngươi lĩnh ngộ ngũ hành
năng lượng có trợ giúp...” Vẻ mặt Trần Hạo bình tĩnh nói.
“Ngũ hành linh đan, linh tinh...” Nghe được Trần Hạo nói, Hách Liên
Vũ Tử kinh ngạc lặp lại, nhưng chợt nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Ta
không cần!”
“Không cần?”
“Ừm! Ta sẽ bằng vào lực lượng chính mình lĩnh ngộ! Không cần ngươi hỗ trợ!” Ðôi mắt của Hách Liên Vũ Tử nhìn chằm chằm Trần Hạo, kiên định
nói, vẻ mặt quật cường.
“Ta bảo ngươi lấy ngươi phải lấy!” Trần Hạo không cho phép phân trần, bá đạo nói ra. Vừa nói đôi bàn tay mở ra, nhất thời một cỗ lực hút mênh mông liền làm cho Hách Liên Vũ Tử không thể phản kháng đến bên người
Trần Hạo, “Bốp bốp”, bốn chưởng liền dán đến cũng một chỗ.
Hách Liên Vũ Tử còn muốn nói cái gì, nhưng Huyền Hoàng Hoàn tại một
khắc này đã tản mát ra quang mang bảy màu rực rỡ đem nàng bao phủ, nhất
thời năng lượng ngũ hành mênh mông tinh thuần liền từ đỉnh đầu nàng rót
vào, cùng lúc đó, mi tâm Trần Hạo bỗng nhiên lóng lánh ra một cỗ năng
lượng vô sắc vô hình, cùng mi tâm Hách Liên Vũ Tử tiếp nối.
“Lòng không tạp niệm. Muốn đuổi kịp bước chân của ta thì ngoan ngoãn, đừng lãng phí linh đan...” Thanh âm Trần Hạo xuất hiện ở trong đầu Hách Liên Vũ Tử.
Trần Hạo bá đạo cũng chưa từng giải thích nhiều. Nếu là “hắn” xưa
kia, quả quyết sẽ không làm như vậy. Nhưng hắn bây giờ lại không cách
nào bỏ qua tất cả. Hắn làm được hắn phải làm, về sau sẽ như thế nào thì
chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
...
Hai canh giờ sau, Hách Liên Vũ Tử khẽ nhíu mày ngài, thân thể kịch liệt phập phồng như đắm chìm ở trong khôn cùng thống khổ.
Trần Hạo chậm rãi đứng dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp kia của Hách Liên Vũ Tử thật sâu, ước chừng nửa phút đồng hồ sau, trong đầu kiếm quang chợt lóe nhất thời đem loại sự vật nhiễu loạn tâm cảnh chặt
đứt.
Dứt khoát bước ra khỏi phòng Hách Liên Vũ Tử.
Không phải bởi vì Hạ U U.
...
Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, một tòa cung điện đặt ở đoạn khu vực phồn hoa trung tâm thành Long Uyên náo nhiệt ồn ào hẳn lên, từng đợt
thiếu nam thiếu nữ khí tức cường đại trào vào trong đó.
Tòa cung điện có diện tích chừng mấy ngàn mẫu, khí thế to lớn, toàn
bộ cung điện đều bao phủ từng dòng khí mờ mịt, rõ ràng có cấm chế cực kỳ cường hãn.
Cửa vào cung điện ở phía trên cánh cửa lớn treo một tấm bảng hiệu
thật lớn, trên bảng hiệu được khảm năm chữ to rồng bay phượng múa, đại
khí mênh mông màu vàng: “phòng đấu giá Tuyên Võ”.
Hôm nay là đấu giá hội long trọng nhất, hoành tráng nhất hai năm một lần của phòng đấu giá Tuyên Võ, bởi thi đấu tân tú mà có.
Hôm nay, Tân Tú đường các đại hành tinh, nước chư hầu của đế quốc đều đã tới, tham dự đấu giá. Chỉ cần là vật phẩm đệ tử tấn thăng đến thi
đấu tân tú được nhìn trúng, có thể tăng cường thực lực, tất nhiên sẽ dẫn tới tranh mua. Ðây cũng là một trong những phần thưởng của các đại hành tinh, nước chư hầu đối với những đệ tử đó. Chỉ cần không vượt qua phạm
vi thừa nhận thì đều tận khả năng thỏa mãn.
Vân Phi Yên là đại biểu quốc vương vương quốc Trấn Nguyên phái tới, phú bà thân ôm tài phú lớn mà đến.
...
“Vân tiểu thư, hoan nghênh hoan nghênh, ba vị thiếu niên này là đệ tử thăng cấp của vương quốc Trấn Nguyên các ngươi hả? Quả nhiên khí vũ
hiên ngang, rồng phượng trong loài người... Mau mời vào bên trong, phòng khách quý đã chuẩn bị tốt cho các ngươi, lần này vương quốc Trấn Nguyên các ngươi là một tiếng kinh người đó!”
Khi Vân Phi Yên mang theo Trần Hạo, Ðông Phương Kiếm, Ðông Phương
Tuấn đi vào cửa lớn phòng đấu giá, một lão giả mặt mày hớn hở tươi cười
đón chào. Hiển nhiên, lão giả quen biết Vân Phi Yên.
“Triệu tổng quản quá khen rồi...” Vân Phi Yên mỉm cười nói.
“Ha ha, nói thật nói thật...” Lão giả ôm quyền cười cười, liền xoay
người nói với một thiếu nữ phục vụ phía sau: “Đây là khách quý vương
quốc Trấn Nguyên, đưa đến chỗ ngồi khách quý”
“Vân tiểu thư, các vị, bên này mời, ta dẫn các ngươi đi qua...” Thiếu nữ phục vụ khom mình hành lễ với bốn người, vẻ mặt cực kỳ cung kính
khách khí nói. Những người này đều là hộ khách lớn nhất lần đấu giá hội
này, nhất là ba vị thiếu niên này, rất có thể là siêu cấp cường giả
tương lai. Vương quốc Trấn Nguyên có ba người tấn thăng đến thi đấu tân
tú thật sự, nàng chính là tối hôm qua đã nghe nói.
Phòng đấu giá lớn vượt qua Trần Hạo tưởng tượng, cùng thương hội Lưu
Vân có khác biệt rõ ràng. Trong đại sảnh không đặt ra bất cứ thương phẩm bán nào, nơi này chỉ có bán đấu giá, chỉ có vật phẩm trân quý mới có tư cách cầm đến nơi này bán đấu giá.
Trang sức xa hoa, hào nhoáng, không hiện ra chút tục tằng.
Lúc đi vào đại sảnh bán đấu giá lớn vô cùng, trên chỗ ngồi binh
thường đã ngồi không ít người, bố cục như diễn võ trường, kiểu bậc thang dâng cao, trước chỗ ngồi thoải mái xa hoa là cái bàn bạch ngọc điêu
khắc thành, trên mặt bàn bày điểm tâm, hoa quả cùng chén trà tinh xảo.
Mà ở trước đài bán đấu giá trung tâm là từng phòng khách quý nửa phong
bế.
Ở dưới thiếu nữ phục vụ dẫn dắt, bốn người đi tới trong một phòng
khách quý trước bên trái đài
bán đấu giá. Phòng không lớn, sắp đặt đồ
vật cùng chỗ ngồi bình thường cũng không khác nhau. Chỗ tốt duy nhất
cách đài bán đấu giá tương đối gần.
“Lần đấu giá hội này sẽ có rất nhiều linh đan, linh dược cao cấp, tác dụng đặc thù, cùng với tài liệu luyện khí trân quý, vũ khí cao cấp,
thậm chí linh khí cấp thấp cũng sẽ không ít. Ba người các ngươi có thể
tấn thăng đến trong thi đấu tân tú, ban thưởng lớn nhất không phải đế
quốc Tuyên Võ thường cho các ngươi linh đan, mà là lần đấu giá hội này.
Đương nhiên, chúng ta quốc lực có hạn, cho nên cũng không phải cái gì
cũng có thể đấu giá cho các ngươi, mỗi người thượng hạng là một vạn viên linh đan cấp tám!” Sau khi bốn người ngồi xuống, Vân Phi Yên chậm rãi
nói.
“Một vạn viên linh đan cấp tám?” Trần Hạo cùng Ðông Phương Kiếm đều có chút kinh ngạc nói.
Mà Ðông Phương Tuấn nhìn thấy vẻ mặt hai người, lại lộ ra một chút
đắc ý, hiển nhiên một vạn viên linh đan cấp tám, gia hỏa này cũng chưa
kinh ngạc gì.
Ngày hôm qua, thời điểm lĩnh được linh đan trăm viên cấp tám, ngàn
viên cấp bảy, vạn viên cấp sáu, Trần Hạo đã đối với đế quốc Tuyên Võ
thưởng cảm thấy kinh ngạc, mà bây giờ, không nghĩ tới sau khi bị Vân Phi Yên kéo đến, lại là một bút tài phú lớn như thế. Ðó chính là tương
đương với một trăm vạn viên linh đan cấp sáu!
“Ðây là cực hạn vương quốc có thể làm, cũng không phải ai cũng giống
ngươi, có một cô cô tốt...” Vân Phi Yên nhìn về phía Ðông Phương Tuấn,
nói.
“Không cần mãi lấy cô cô ta nói chuyện, tuy ngươi là mỹ nữ, cũng
không được” Ðông Phương Tuấn nhất thời bất mãn nhìn về phía Vân Phi Yên
nói, lập tức lại nhìn về phía Ðông Phương Kiếm, nói: “Ðông Phương Kiếm,
ngươi cũng đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, nói cho ngươi, tuy ngươi
bây giờ mạnh chút, nhưng cũng chỉ là bây giờ. Còn có, đừng mãi cảm thấy
là sau khi cô cô của ta tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt mới đi
vận xui, đó chẳng qua là tăng tốc một chút trưởng thành của ta mà thôi,
nhân tố quyết định thật sự vẫn là ngộ tính của ta. Một phế vật, tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt nữa, cũng vẫn là một phế vật, nhiều nhất
là phế vật thân thể cường đại một chút mà thôi... Trước kia ta khinh
thường nói những cái này với ngươi, bây giờ...”
“Bây giờ lại như thế nào?”
“Hiện tại ai bảo lão tử yếu nhất? Còn ngồi chung thuyền với các ngươi? Nếu không lão tử...”
“Ngươi nói lão tử với ai?” Đông Phương Kiếm nhất thời cả giận nói.
“Được, lão tử... Ta không lão tử với ngươi, chỉ ngươi bụng dạ con gà
con đó, làm gia chủ cái rắm, nói cho ngươi, Ðông Phương Tuấn ta căn bản
không muốn làm gia chủ. Cô cô ta mới là mục tiêu của ta. Nhưng từ lão
tử... Sau khi ta quật khởi, ngươi nghĩ một chút ngươi với bọn lão tử của ngươi làm những chuyện xấu xa đó, thực giống với ngươi, cha ta, cả nhà
ngươi, một trăm ngươi cũng đập chết rồi! Tính chút đi, nếu không xem
thiên phú năng lực của ngươi tạm được, ta cũng lười nhắc nhở ngươi...”
Đông Phương Tuấn vẻ mặt kiêu ngạo, ương ngạnh trừng mắt nhìn Đông Phương Kiếm nói.
Nhưng lời nói ra làm cho trên mặt Đông Phương Kiếm đỏ một trận, trắng một trận, hiển nhiên không ngờ Đông Phương Tuấn phế vật này trong mắt
hắn lại có thể nói ra một phen lời như thế, hơn nữa hoàn toàn nói đến
yếu hại của hắn.
Mặc dù là Trần Hạo cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Ðông Phương
Tuấn một bộ sắc mặt kiêu ngạo, siêu cấp muốn ăn đòn lại có một mặt như
thế. Cái này cũng làm cho Trần Hạo nhận thức được, hoàn khố đệ tử đôi
khi cũng không nhất định là hoàn khố thực.
...
“Được rồi, đấu giá hội sắp bắt đầu. Đợi lát nữa các ngươi nhìn trúng
gì, cân nhắc đấu giá đi. Hơn thì các ngươi tự mình bổ sung, kém thì đan
dược còn thừa đều sẽ phát cho các ngươi” Vân Phi Yên nhìn thoáng qua
Ðông Phương Tuấn cùng Ðông Phương Kiếm mặt đỏ cổ thô, mắt to trừng đôi
mắt nhỏ nói, sau khi nói xong, nhìn về phía Trần Hạo bên người, thấp
giọng nói: “Tiểu sư đệ, sư phụ lão nhân gia hắn một mình tài trợ ngươi
một ngàn viên linh đan cấp tám. Ngươi có thể dựa theo điểm mấu chốt một
vạn một ngàn viên linh đan cấp tám đấu...”
“Không phải chứ... Sư phụ tài trợ ta?” Trần Hạo hơi kinh ngạc nói.
Phương Nguyên trừ thân điểm hắn tiến vào Tân Tú đường, cho tới bây giờ
cũng chưa từng gặp lại một lần. Tựa như Hoàng Khởi nói, thân truyền đệ
tử của Phương Nguyên vô số. Trần Hạo chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Ha ha, ngày hôm qua lúc truyền tin phù truyền về tin tức, sư phụ
liền cho ta biết. Ông nói, ngươi đệ tử này, sau khi dẫn vào cửa, còn
chưa kịp chiếu cố, ngươi đã tiến vào di tích, mà bây giờ người lại tấn
thăng đến cảnh giới như thế, coi như là sư phụ bồi thường đối với ngươi
đi...”
“Cái này... Vậy thay ta đa tạ sư phụ” Trần Hạo nói.
“Ha ha, còn có sư tỷ cũng tài trợ ngươi năm trăm viên linh đan cấp
tám. Ngươi cảm ơn sư tỷ thế nào?” Vân Phi Yên tiến đến bên tai Trân Hạo
nói.
Mùi thơm lượn lờ, ánh mắt quyến rũ, làm Trần Hạo nhịn không được
hướng một bên né tránh, nói: “Không cần ngươi tài trợ được không?”
“Ngươi sợ cái gì, sư tỷ cũng sẽ không để ngươi lấy thân báo đáp...
Ngươi chỉ cần... Tương lai chiếu cố sư tỷ làm ăn thêm một chút là được
rồi. Về sau ngươi ‘rác rưởi’ không cần, ‘mặt hàng’ chướng mắt, cái gì
cũng cho sư tỷ là được. Đương nhiên, sư tỷ sẽ không lấy không, giá cả
vừa phải, không lừa gạt ức hiếp người già trẻ con... Ví dụ như...” Vân
Phi Yên nói đến chỗ này, ngưng tiếng thành đường, ghé vào bên tai Trần
Hạo, nói: “Ngũ hành linh đan, linh tinh cái gì kia, ngươi bây giờ đã
lĩnh ngộ ngũ hành năng lượng, nhưng đừng coi như đan dược bình thường
lãng phí, đều bán cho sư tỷ?”
“Sớm không còn nữa...”