“Ha ha ha... Chỉ chút lực lượng ấy có thể làm khó dễ được ta? Đứt cho ta!”
Di Minh Hạo cười điên cuồng, oành một tiếng, thân hình nhất thời
giống như đạn pháo tốc độ đột nhiên tăng vọt mấy lần, vung kiếm như là
chặt đứt hư không, cứng rắn ở giữa Đạm Ðài Liên cùng bảo kiếm của nàng,
chém ra một đạo không gian dao động khủng bố, năm ngón tay mở ra, thế mà chộp tới bảo kiếm của Đạm Ðài Liên.
“Nằm mơ!”
Rầm rầm rầm...
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Đạm Ðài Liên đột nhiên sử dụng tinh thần lực khủng bố ở quanh thân ngưng tụ thành từng tầng hộ thể
cương khí, “Chíu” một tiếng, liền lướt qua một tia sáng, không cố kỵ
“bom” Di Minh Hạo lưu lại nữa, lướt ngang mà đi.
Trong phút chốc, tiếng nổ cực kỳ khủng bố theo Đạm Ðài Liên bay vút,
liên miên không ngừng tuôn ra, dù là Di Minh Hạo cũng không nghĩ tới Đạm Ðài Liên lại cường hãn đến cảnh giới như thế, liền cứng rắn chống lại
“Cạm bẫy” hắn lưu lại, phải biết rằng, những “Cạm bẫy” này đều là ở dưới sự không chế của hắn, nối liền với tâm thần hắn, cho nên bất ngờ không
kịp đề phòng, tâm thần ở nháy mắt chấn động mạnh, tay chụp vào bảo kiếm
của Đạm Đài Liên nhất thời tạm dừng, “Phốc” một tiếng phun ra một ngụm
máu tươi, rõ ràng là tâm thần đã bị thương.
“Ði chết đi!”
Đạm Ðài Liên quát một tiếng chói tai, khóe miệng tràn ra máu tươi,
sắc mặt hơi tái nhợt, rõ ràng dưới sự ngạnh kháng như thế cũng bị thương nặng, Đạm Ðài Liên hung hãn cướp lấy bảo kiếm của mình, thúc giục toàn
bộ tinh thần lực, cự li gần, chém một kiếm về phía Di Minh Hạo!
Không có bất cứ chiêu thức tinh diệu nào, chỉ là khí thế cuồng bạo, mãnh liệt, hủy diệt tất cả!
Sắc mặt Di Minh Hạo trong nháy mắt xanh mét, không nghĩ tới nhất thời sơ ý, để Đạm Ðài Liên bức đến cảnh giới như thế, hoàn toàn phẫn nộ,
cũng không còn muốn mưu lợi thắng lợi, điên cuồng kêu lên một tiếng,
nháy mắt liền chặt đứt toàn bộ tâm thần phân ra, nguyên lực quanh thân
cuồng bạo thúc giục ra vung kiếm đón!
Thương!
Oành đùng đùng!
Tiếng kim loại vang lên đinh tai nhức óc, cùng với vụ nổ khủng bố, từ trên lôi đài phát ra, cùng lúc truyền ra còn có năng lượng dao động
khủng bố tàn sát bừa bãi, làm cả kết giới thủ hộ cũng kịch liệt vặn vẹo
quay cuồng lên.
“Lực lượng thật cường hãn!”
Dưới đài, vô số đệ tử đều khiếp sợ mở to hai mắt nhìn. Tuy đã sớm
biết hai người thực lực cường hãn, nhưng không nghĩ tới lại cường hãn
đến tình trạng như thế, không hề nghi ngờ, Tân Tú bảng bắt đầu thi đấu
tới nay, đây là lần năng lượng va chạm đỉnh phong khủng bố nhất. Trận
chiến đấu chưa từng có này có thể làm cho kết giới sinh ra chấn động
kịch liệt như thế.
Trừ ba đại cao thủ tông cấp cùng Trần Hạo, Âm Phong Hàn bọn vài tên
đệ tử thập cường, từng người sắc mặt run rẩy, khiếp sợ, nhất là ba người Ôn Bạch Minh, Nam Môn Dịch cùng Ngụy Thần còn ôm may mắn cùng Di Minh
Hạo, Đạm Ðài Liên đại chiến một hồi, xem có thể thắng được hay không,
giờ phút này tim mật đều lạnh, liền gạt bỏ cái ý nghĩ này. Lực lượng như thế căn bản không phải bọn họ có thể kháng cự!“
Mà trong lôi đài, Đạm Ðài Liên cùng Di Minh Hạo song song quay cuồng
bay ngược ra ngoài, thẳng đến lúc va chạm đến trên kết giới mới cùng lúc hạ xuống trên lôi đài, quần áo hai người đều xuất hiện từng lỗ thủng,
cả người đều là máu tươi, đều muốn giãy giụa đứng lên, nhưng vừa mới
đứng dậy, liền lại ngã xuống, đừng nói đi chém giết đối phương, chính là tới gần cũng đã không làm được, khoảng cách mấy trăm trượng ban đầu chỉ là nháy mắt lướt qua, nhưng giờ phút này lại trở thành khe rãnh giữa
hai người, ai cũng không thể vượt qua...
“Hai bên bị thương nặng, trận này hoà! Đều một tích phân!”
Mười hơi thở sau, trọng tài dứt khoát lưu loát tuyên bố kết quả trận
đấu, đồng thời thủ hộ kết giới trên lôi đài nhanh chóng biến mất.
Người của vương quốc Đại Kiền cùng vương quốc Ðại Thắng nhất thời như tia chớp đi lên lôi đài, đem hai người mang về.
...
“Năm trận chấm dứt, trong đó ba trận là tuyển thủ nhận thua, sáu
tuyển thủ không chiến đấu, cần một lần nữa tổ hợp, tiếp tục bắt đầu thi
đấu. Tổ trọng tài xác
định, trận thứ sáu, Nghê Kiếm Bình với Nam Môn
Dịch. Trận thứ bảy, Dương Phàm với Âm Phong Hàn. Trận thứ tám, Lý Dật
Phong với Ôn Bạch Minh! Mời trận tuyển thủ thứ sáu ra sân!”
Thi đấu thập cường, mỗi người mỗi ngày một trận chiến đấu, ám chỉ
chiến đấu là chiến đấu thật sự, nếu là nhận thua thì ý nghĩa không có
tiêu hao, như trước cần một lần nữa sắp xếp tổ hợp, trừ phi là tuyển thủ nào đó sau khi cùng với chín tuyến thủ khác đều gặp nhau xong, vậy
không ở danh sách này.
Mà sau khi trọng tài báo ra trận thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, kết quả
Nam Môn Dịch, Âm Phong Hàn, Ôn Bạch Minh như trước đều lựa chọn nhận
thua. Lại trao đổi đối thủ, trận thứ chín, thứ mười, thứ mười một, ba
người vẫn là đều nhận thua.
Ba người bọn Nghê Kiếm Bình, Dương Phàm cùng Lý Dật Phong, mỗi người chưa ra tay liền đạt được chín tích phân.
Mà Nam Môn Dịch, Âm Phong Hàn, Ôn Bạch Minh thì mỗi người liên tục nhận thua ba trận.
“Trận thứ mười hai, Ôn Bạch Minh với Âm Phong Hàn. Trận thứ mười ba,
Nghê Kiếm Bình với Lý Dật Phong. Mời tuyển thủ trận thứ mười hai ra
sân!” Tiếng trọng tài vang lên lần nữa.
Ôn Bạch Minh là một người mạnh nhất trong ba kẻ yếu chưa từng chiến
đấu, Âm Phong Hàn là một người yếu nhất. Tương tự, Nghê Kiếm Bình cũng
là một người mạnh nhất trong ba gã cường giả, Lý Dật Phong cùng Dương
Phàm tương xứng, nhưng đánh giá tổng hợp lại hiển nhiên là không bằng
Dương Phàm, cho nên mới để cho hắn chống lại Nghê Kiếm Bình trước. Mà
Dương Phàm cùng Nam Môn Dịch có thể có cơ hội ra tay hay không thì phải
xem hai trận này có người nhận thua hay không. Đều không nhận thua mà
nói, bọn họ liền không có cơ hội ra tay. Hai người bọn họ là phân ra
thắng bại, tám người khác thì đều đã giao thủ.
...
Ôn Bạch Minh cùng Âm Phong Hàn lần này đều không do dự, mạnh cũng
mạnh không bao nhiêu, yếu cũng không nhất định yếu, tất nhiên sẽ liều
một phen.
Rất nhanh hai người liền bắt đầu chiến, thực lực chênh lệch không
lớn, trái lại cũng coi như phấn khích, nhưng người xem nhiệt tình đều
không cao, thậm chí hận không thể hai gia hỏa này nhanh chấm dứt chút,
để Nghê Kiếm Bình và Lý Dật Phong trận quyết đấu đỉnh phong thật sự kia
mau chóng bắt đầu...
Nhưng...
Ôn Bạch Minh cùng thái giám chết bầm Âm Phong Hàn lại sầu triền miên, dây dưa không ngớt, ai cũng không ra tuyệt chiêu liều chết, đều thận
trọng, cẩn thận, nhất là thái giám chết bầm Âm Phong Hàn thực lực hơi
yếu, thủ đến giọt nước không lọt, có bất cứ gió thổi cỏ lay gì, ngay lập tức bắn ra, hoàn toàn là chiến thuật phòng thủ, muốn tiêu hao đến lúc
đối phương nhịn không được, một kích có hiệu quả...
Làm người xem dưới sân càng xem càng buồn bực, càng xem càng là đau
trứng. Rốt cuộc, Đông Phương Tuấn gia hỏa nóng nảy này chửi bậy ra tiếng đầu tiên, lập tức, dần dần lan tràn đến toàn bộ diễn võ trường, bộc
phát ra tiếng mắng “Thái giám chết bầm, rùa đen rút đầu”, người của
vương quốc Tinh La, từng người tức giận điền ưng, nhưng cũng không có
cách nào ngăn cản...