“Bế quan… Lão đại không phải ghét nhất là việc bế quan hay sao?”
“Đúng vậy, bằng không thì lấy tư chất của lão đại chỉ sợ đã sớm tấn chức
thành đệ tử nội môn rồi… Chẳng lẽ.. Bởi vì tên tiểu tử kia?”
“Ngươi có đầu óc hay không đó? Thiên phú của tiểu tử kia tuy rằng rất cường
đại, nhưng chỉ với thời gian nữa năm ngắn ngủi thì liệu hắn có thể làm
nên trò trống gì được? Xem ra lão đại rất có thể vì Vân Châu Võ Hội năm
nay mà cố gắng rồi… Chỉ có bước vào cảnh giới Võ sư mới có tư cách tham
gia đó…” Tiêu Cát Xương khẽ chau mày lại nói: “Lão đại bây giờ đã là
Thất phẩm Võ sĩ, dùng nữa năm để tấn cấp đến Cửu phẩm Võ sĩ đỉnh phong
chắc là không có vấn đề gì, nhưng… từ Võ sĩ đột phá đến Võ Sư chính là
một cửa khẩu khó khăn nhất, rất nhiều người mắt kẹt một hai năm tại nơi
này, thậm chí là hai ba năm cũng có. Chính là cửa khẩu này bắt buộc lão
đại không thể không bế quan xung phá ah…”
“Ách… ta cũng chỉ là
tùy tiện nói vậy mà thôi… Chẳng lẽ lão đại lại tưởng thật hay sao?” Tiêu Cát Xuyên có chút ngạc nhiên hỏi lại.
Vân Châu Võ Hội là việc
trọng đại nhất của huyện Vân Châu, hàng năm đến thời điểm này thì không
khí nơi này càng thêm náo nhiệt. Các thế lực lớn nhỏ trong huyện Vân
Châu đều tham gia, do phủ thành chủ của Vân Châu chủ trì đại cục, việc
này ảnh hưởng đến danh dự cũng như danh vọng của từng thế lực nơi này.
Trong hàng đệ tử chữ Thế, chữ Vĩnh của Tiêu gia khiếm khuyết thiên tài để cho thân là một trong tứ đại gia tộc Tiêu gia liên tục ba năm liền thua ở
tam đại gia tộc còn lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể đứng được
trong hàng ngũ tứ đại gia tộc hay không cũng là cả một vấn đề.
Mặc dù Vân Châu Võ Hội chỉ là cuộc đọ sức của cac đệ tử trẻ tuổi từ mười
hai tuổi trở xuống của các thế lực, nhưng nó cũng đại biểu cho tương lai của các thế lực này. Trong tương lai gần Tiêu gia còn có thể dựa vào
lực lượng của thế hệ đi trước mà chèo chống… nhưng trong tương lai xa
hơn thì sao? Mười năm, hai mươi năm…?
Theo thời gian, cao thủ trẻ của các thế lực lớn ngày càng nhiều lên, trở thành lực lượng trung kiên để phát triển thế lực trong tương lai. Đến lúc đó, Tiêu gia sẽ lộ ra vẻ sức cùng lực kiệt, có thể giữ vững vị trí một trong tứ đại gia tộc cũng đã là vô cùng khó khăn rồi.
Đây cũng là nguyên nhân chính Tiêu
gia treo thưởng vô cùng cao trong hàng ngũ chữ Cát cùng chữ Tường nếu
tiến cấp được lên nội môn. Đó cũng là biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp và hiệu quả nhất để khích lệ đệ tử dốc lòng tu luyện.
“Nhất định là vì nguyên nhân này rồi. Theo ta nghĩ, lão đại bế quan chỉ là muốn
thăng cấp đến Võ sư để tham gia Vân Châu Võ Hội mà thôi. Đương nhiên,
đến lúc đó chà đạp tên tiểu tử nghèo kia càng thêm nhẹ nhàng.. Bằng
không, với tính cách liều lĩnh của tiểu tử đó, cho dù là liều mạng cắn
kê kê của lão đại thì ta nghĩ hắn cũng có thể làm ra được…” Tiêu Cát Đào nhìn qua cánh tay đang treo trên cổ của mình oán hận nói.
Cho đến giờ phút này, mỗi lần nghĩ đến ánh mắt hung ác như dã thú của Trần Hạo thì trong nội tâm hắn vẫn còn sợ hãi.
“Ha ha ha…”
…
“Giữa ngươi cùng Tiêu Cát Hàn rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi ăn xong điểm tâm sáng, Trần Hạo vội chạy đến Văn Yên các. Vừa bước
vào cửa, hắn đã thấy được Tiêu lão và Tiêu Cát Yên ngồi đó chờ hắn tự
bao giờ. Thấy hắn vừa vào tới thì Tiêu lão đã mở miệng hỏi ngay.
Trần Hạo hơi có chút sững sờ, tuy nhiên sau đó đã kịp phản ứng lại, tất
nhiên là Tiêu lão và Tiêu Cát Yên đã biết được xung đột giữa hắn và Tiêu Cát Hàn. Sau một vài phút do dự, Trần Hạo liếc sang Tiêu Cát Yên bên
cạnh một cái rồi mở miệng: “Nguyên nhân cụ thể thì ngay cả bản thân ta
cũng có chút không rõ ràng… bất quá, ngay từ thời khắc ta bước chân vào
Tiêu gia thì hắn đã nhằm vào ta rồi…”
“Nhằm vào ngươi?”
“Ân. Lúc nhập môn, một đệ tử tên là Tiêu Cát Viễn trong lúc dẫn đường cho ta đến nơi ở đã vô ý nói ra một câu… và trùng hợp là được ta nghe thấy,
lúc ấy ta cũng vô cùng kinh ngạc…”
“Hắn đã nói gì?”
“Hắn
nói, dám đắc tội với Cát Hàn sư huynh thì từ nay về sau ngươi cứ từ từ
mà ‘hưởng thụ’…, khi đó ta chỉ là mới đến đưa tin mà thôi, ngay cả Tiêu
Cát Hàn là ai ta còn không biết thì sao có thể đắc tội được? Cho đến hôm qua, thời điểm đi cùng Cát Yên sư tỷ sau khi tan học, ta mới lần đầu
tiên nhìn thấy hắn. Lúc đó mới biết được Tiêu Cát Hàn hắn là dài ngắn
như thế nào. Lúc khảo thí nhập môn hình như cũng là do hắn phụ trách
giám thị… Nhưng lúc ấy giữa chúng ta căn bản là không hề có bất cứ xung
đột gì. Thật sự là ta nghĩ mãi không ra mình đến cùng là đắc tội hắn ở
chỗ nào…”
“Ah?” Mày Tiêu lão khẽ nhíu lại.
“Cái này… Tiểu sư
đệ… sư tỷ ta.. ta đã từng nói với Cát Hàn sư huynh rằng ngươi không
giống với người thường… Nói là ngươi nhất định có thể vượt qua khảo thí
của Tiêu gia..bởi vì ngươi có đủ dũng khí và tin tưởng để trở thành võ
giả.. Nhưng..cũng không thể vì như vậy mà Cát Hàn sư huynh lại cố tình
nhằm vào ngươi được.!”
“Cái này thì ta cũng không rõ rồi… ta chỉ
biết từ khi bước chân vào Tiêu gia thì hắn đã bắt đầu nhằm vào ta rồi..” Trần Hạo rất biết
dừng đúng lúc, có thể Tiêu Cát Yên còn chưa rõ là
việc gì.. thế nhưng Tiêu lão thì nhất định có thể hiểu được, cho nên
không cần phải xoắn sít trên vấn đề này nữa.
Tiếp đó, Trần Hạo
chậm rãi đem những việc mà Tiêu Cát Hàn nhằm vào hắn từ khi bước vào
Tiêu gia đến giờ nhất nhất kể ra, kể cả hai lần xung đột hôm qua cùng
với ước định sinh tử khi sáng, một tình tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
“Sự tình từ đầu tới cuối chính là như vậy…” Vẻ mặt Trần Hạo tràn đầy không cam lòng cùng ủy khuất mà chốt lại một câu.
“Cát Hàn sư huynh… tại sao hắn có thể như vậy chứ?” Tiêu Cát Yên sau khi
nghe Trần Hạo nói xong cũng không kìm chế được tâm tình mà bất mãn thốt
lên một câu.
“Chỉ vì như vậy mà ngươi đáp ứng cùng hắn quyết
chiến sinh tử? Chẳng lẽ ngươi không biết đây chính là mục đích của hắn
hay sao?” Tiêu lão nheo nheo cặp mắt lại nhìn chăm chú Trần Hạo.
Thông qua những gì Trần Hạo vừa kể thì trong nội tâm Tiêu lão cũng có chút
đánh giá lại hắn, thằng này quả nhiên không đơn giản, quả thật là cũng
quá yêu nghiệt rồi…
Trước không nói đến việc Trần Hạo đả thương
ba tên cấp bậc Võ sĩ là biến thái như thế nào, chỉ riêng việc hắn phát
hiện ra âm mưu của đối phương sau đó đưa ra đối sách hợp lý cũng đã vô
cùng kinh người rồi. Loại tâm tính này so với bạn bè cùng lứa thì thành
thục hơn quá nhiều. Hơn nữa, Tiêu lão cũng nghe ra được, tuy Trần Hạo
không nói rõ mọi nguyên nhân chỉ là vì Tiêu Cát Yên nhưng thông qua việc nói gần nói xa cũng đã ẩn ẩn chỉ ra nguyên nhân này, kết hợp thêm thiên phú của hắn vô cùng nổi bật mới dẫn đến Tiêu Cát Hàn làm ra như vậy.
Cho nên, Tiêu lão có thể kết luận, Trần Hạo tất nhiên đã biết rõ Tiêu Cát
Hàn cố ý nói khích dụ hắn đáp ứng quyết đấu sinh tử, vậy nhưng vì sao
hắn vẫn còn đáp ứng?
Vấn đề này để cho Tiêu lão có chút nghĩ không ra.
Dù sao thì ngay cả bản thân Tiêu lão cũng không cho rằng Trần Hạo chỉ dùng thời gian nữa năm là có thể vượt qua được Tiêu Cát Hàn.
“Cái này…ta biết rõ. Nhưng đó cũng là điều mà ta muốn!”
“Ngươi muốn? Chỉ với thời gian nữa năm thì ngươi có thể thắng hắn được hay
sao? Hắn bây giờ đã là Thất phẩm Võ sĩ. Nửa năm sau nói không chừng có
thể may mắn bước vào Võ sư. Mặc dù Tiêu Cát Hàn không có linh căn nhưng
thiên phú cùng ngộ tính của hắn đều là hạng nhất lưu. Nếu không phải
trước giờ hắn hơi lơ là trong việc tu luyện thì có lẽ đã sớm tấn cấp Võ
sư rồi. Tuy thiên phú thân thể của ngươi rất mạnh nhưng một khi đối
kháng trực tiếp với hắn thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Ngươi cần phải rõ ràng!”
“Cái này… Ta sẽ cố gắng tu luyện! Tiêu
lão, cứ bị hắn một mực chèn ép như thế chi bằng cứ thống khoái mà chiến
một trận, ta tin tưởng, nữa năm sau ta sẽ không bại bởi hắn!” Trần Hạo
nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu lão cũng không hề nhiều lời mà nói một
cách kiên định.
“Ngươi…Có lòng tin là một việc tốt, nhưng tự tin
thái quá thì là mù quáng và tự phụ… Aiiiiii, được rồi…” Tiêu lão nói đến đây bỗng dung dừng lại, tay áo phất phất như có diều suy nghĩ, sau một
lúc thì nói tiếp: “Đã là ước định của các ngươi thì ngươi cần phải cố
gắng lên, là sống hay chết thì phải xem ý trời rồi…”
“Không được! ta phải đi tìm phụ thân để cho hắn hủy bỏ ước định giữa các ngươi. Cát Hàn sư huynh tại sao có thể như vậy chứ..”
“Loại ước định này đâu có dễ dàng mà hủy bỏ như vậy được chứ? Hơn nữa đến lúc đó…” Tiêu lão khoát tay ngăn lại lời Tiêu Cát Yên, đồng thời truyền âm
nói với nàng: “Không cần lo lắng, để cho tiểu tử này cảm nhận một chút
áp lực cũng tốt, cùng lắm thì đến lúc đó lão tổ tông ta ra tay bảo đảm
hắn không có vấn đề gì là được… Về sau ngươi cũng ít qua lại với tên
Tiêu Cát Hàn kia đi, hắn cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì cả đâu, dù
sao thì ngươi và hắn nhất định là không chung đường..”
…
Ma Vân Sơn Mạch mịt mù không một bóng người, khoảng cách giữa nơi này với Tiêu gia ước chừng tầm hơn trăm dặm.
Cảnh ban đêm nhìn có chút mênh mông, dưới ánh sao nhàn nhạt là núi rừng liên kiên không ngớt, cao thấp phập phồng. Ngoại trừ tiếng rít gào ngẫu
nhiên của dã thú thì chẳng còn lấy một âm thanh nào khác.