Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Tiểu Vũ Của Hai Năm Sau


trước sau

“Sư đệ, ngươi muốn tham gia thi đấu giao lưu tông môn năm sau?”

Sau khi hai người ra khôi tửu lâu, Dạ Phi Tuyết nhịn không được truyền âm hỏi.

Trần Hạo mỉm cười, gật đầu. Đôi mắt lóng lánh tinh quang rực rỡ, thời điểm vừa mới bắt đầu sinh cái ý nghĩ này, hắn tuy sẽ hướng tới cái phương hướng đó cố gắng, nhưng tuyệt không kiên định như bây giờ.

“Thiên phạt chính là rất nguy hiểm...” Dạ Phi Tuyết lòng còn sợ hãi nói.

“Ta có lòng tin. Sư tỷ, chúng ta tạm biệt ở đây. Ta bây giờ liền chạy tới chỗ Bách Triều bảng thành Long Tượng.” Trần Hạo nói.

“Ừm. Tất cả cẩn thận!”

...

Từ biệt Dạ Phi Tuyết, Trần Hạo liền đi truyền tống trận của Thiên Binh Các. Trằn trọc ở trong truyền tống trận, không đến nửa canh giờ đã đi tới thành Long Tượng.

Giờ phút này sắc trời đã tối xuống. Đêm tối tựa như so với Hắc Thiết thành cách xa trăm vạn dặm sớm hơn rất nhiều.

“Xem ra thi đấu hôm nay đã chấm dứt, không biết tiến hành đến top bao nhiều rồi... Ði tìm Ngô trưởng lão cùng sư tỷ trước đi...”

Trần Hạo ở trong Thiên Binh Các, tùy tiện hỏi một chút, liền đã biết chỗ ở của Ngô Tử Ðàn cùng Đông Phương Đình, nhà nghỉ Thiên Binh, thuộc về nhà nghỉ cỡ lớn Thiên Binh Các mở ra đối với người tu luyện.

...

“Lý Trù, có dám cược hay không?”

“Có gì không dám? Ta cá là Hách Liên Vũ Tử đạt được quán quân!”

“D.m! Vậy ngươi nói cái rắm, ngươi không phải luôn nói Thái Hoa trâu bò sao? Sao bây giờ lại thay đổi chủ ý...”

“Ngươi cho rằng ta ngu ngốc, Thái Hoa là trâu bò, nhưng Hách Liên Vũ Tử che giấu cũng quá sâu, được xưng trâu bò nhất Bách Triều bảng một lần trước, cũng bị nàng giẫm...”

Trần Hạo vừa mới đi vào đại sảnh nhà nghỉ Thiên Binh liền nghe được có đệ tử trẻ tuổi đang nghị luận. Những đệ tử này hiển nhiên là một số ngoại môn đệ tử của tông môn. Càng làm cho khóe miệng Trần Hạo lộ ra một cái mỉm cười là Hách Liên Vũ Tử tựa như vượt qua hắn đoán trước.

“Tiên sinh, ngài là ở trọ hay là uống rượu?”

Ngay tại lúc này, một người phục vụ xinh đẹp mặt mang mỉm cười đi qua đón.

“Ở trọ, cũng uống rượu. Ðặt phòng cho ta trước, với cả mấy bình rượu ngon nhất!” Trần Hạo mỉm cười nói.

“Ðược. Vị trí tùy tiện ngồi, xin chờ chút!”

Khí tức cường đại của Trần Hạo dẫn tới một số ngoại môn đệ tử trong đại sảnh liên tiếp liếc nhìn. Chỉ là Trần Hạo cũng không mặc pháp y của Trích Tinh Môn, mọi người cũng không có căn cứ đoán. Trần Hạo cũng không để ý tới, chọn một góc, bắt đầu tự rót tự uống, lỗ tai thu thập tin tức có liên quan Bách Triều bảng. Không thể không nói loại nơi uống rượu này thật là nơi tin tức truyền bá tốt nhất.

“Tiểu Vũ Vậy mà là tam phẩm võ thánh, hơn nữa còn có thể ẩn giấu cảnh giới của mình... Vậy tam phẩm võ thánh có phải cảnh giới chân thật của nàng hay không?”

Nghe mọi người nghị luận, tâm tình Trần Hạo càng lúc càng thoải mái.

Không cần phải nói, Hách Liên Vũ Tử tất nhiên đã đạt được di tích truyền thừa cực kỳ cường đại. Đương nhiên ở thế tục giới có thể có tu vi như vậy, cùng hắn cũng có quan hệ rất lớn, cụ thể như thế nào Trần Hạo không biết, nhưng Hách Liên Vũ Tử hưởng thụ được đãi ngộ chỉ sợ vượt qua hắn lúc trước vô số lần. Trừ điểm ấy, còn có số mệnh huyền ảo khó lường nhất trong trời đất. Chẳng qua điểm ấy Trần Hạo cũng không cho rằng hiệu quả của mình có thể có bao nhiêu. Có trợ giúp là khẳng định, nhưng chủ yếu vẫn là xem số mệnh cùng cơ duyên của cá nhân.

Chẳng qua theo sau ở lúc nghe được tên của Mặc Vũ Dật cùng Ðông Phương Tuấn hai người, Trần Hạo lại mơ hồ cảm thấy có lẽ số mệnh của hắn chỉ sợ ảnh hưởng đối với mọi người, vượt qua bản thân đoán trước.

“Tiểu Mặc cũng đã đến cửu phẩm kiếm tông, Ðông Phương Tuấn cửu phẩm võ tông... Vương quốc Trấn Nguyên đã chiếm ba danh ngạch, hơn nữa đều là mạnh như thế... Hơn xa chúng ta lần đó có thể so sánh... Đây chẳng lẽ thật sự là số mệnh ta mang đến cho bọn họ? Chỉ là...số mệnh của ta cường đại như thế, là bản thân, hay là...?”

Trần Hạo nghĩ tới Hạ U U.

“Cơ duyên số mệnh trên thực tế đó là vận mệnh. Là tồn tại huyền ảo nhất trong trời đất. Đạo Tạng Bí Yếu, trong ba ngàn đại đạo đứng hàng thứ nhất đó là Ðại Mệnh Vận Thuật, hư vô mờ mịt, không thể nắm lấy. Lấy cảnh giới của ta bây giờ căn bản không thể lý giải, cũng không lý giải từ đâu... Mà số mệnh này giống như là một mạng lưới quan hệ vô hình, ảnh hưởng lẫn nhau, chế ước lẫn nhau... Dù là số mệnh của bản thân hay là số mệnh người khác mang đến, có thể nắm chắc chính là của mình!”

Trần Hạo đạt được tin tức mình muốn, liền không lưu lại nữa, đem rượu trước mặt chưa uống xong nhanh chóng quét sạch, liền đi phòng đã thuê, tiến vào phòng tu luyện. Lại chưa lập tức tu luyện, mà lần đầu tiên bắt đầu sửa sang lại trữ vật không gian của mình. Ước chừng dùng hai canh giờ mới sửa sang lại xong.

“Ðổi thành linh đan cấp tám, ta sợ là có gần một trăm triệu viên. Ba người bọn Đoàn Dự Phi, Y Đằng Thái, Đằng Tỉnh Xuyên đã đủ để chiếm cứ trên tám phần...”

Trần Hạo đem bộ phận linh đan cấp tám, linh đan cấp chín, còn có linh khí hắn không dùng đến, sàng chọn ra một bộ phận căn cứ Dương Phàm, Lý Dật Phong, Nghê Kiếm Bình ba người, cùng với Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật, Ðông Phương Tuấn ba người, chia làm sáu phần tài phú đủ bọn họ sử dụng một đoạn thời gian.

Lại phân ra một phần lớn cho riêng Đông Phương Đình. Ðông Phương Đình tuy là tu vi Kim Đan cảnh, nhưng Trần Hạo rõ ràng tài phú của nàng rất có hạn. Nếu không, lúc trước trở lại thế tục giới sẽ không là khó coi như vậy, tuy lúc ấy ở Trần Hạo xem ra là siêu cấp giàu có, nhưng bây giờ cùng Trần Hạo nhà giàu mới nổi so sánh, thật sự không thể so sánh.

Đừng nói Đông Phương Ðình, chính là đệ tử siêu cấp thiên tài của cửu phẩm tông môn, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu có thể giàu có như Trần Hạo.

Còn lại toàn bộ thứ không dùng đến, Trần Hạo tính mang về.

...

Ngày hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, Trần Hạo sớm đi diễn võ trường cử hành thi đấu Bách Triều bảng. Mua vé vào cửa, ngồi ở trong đám người so với hắn đến sớm hơn.

Hôm nay là ngày thứ hai Bách Triều bảng thi đấu vòng tròn top hai mươi bắt đầu.

Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật cùng Đông Phương Tuấn, ba người đều bước vào top hai mươi, Hách Liên Vũ Tử càng là quán quân mọi người nhất trí nhận định. Mặc Vũ Dật, Ðông Phương Tuấn cũng đều có thực lực đánh sâu vào top mười, bởi vì lúc sàng chọn, hai người bọn họ chỉ nhận thua mấy người.

Những tin tức này tối hôm qua Trần Hạo đã đạt được. Mà giờ phút này người chung quanh nghị luận càng thêm nhiệt liệt, đệ tử thèm nhỏ dãi Hách Liên Vũ Tử vô số kể. Vừa mới bắt đầu Trần Hạo còn như có hứng thú, nhưng sau khi nghe trong chốc lát liền có xúc động giết người. Dứt khoát che chắn thính giác, chung quy không thể bởi vì một ít lời ba hoa liền động thủ thực sự.

Sau nửa canh giờ, sắc trời sáng rõ. Toàn bộ diễn võ trường đã người tấp nập, đệ tử Bách Triều bảng như châu chấu rậm rạp, liền lăng không mà đến, trên nhân số cùng lần trước không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vô luận là mỗi người hay là chỉnh thể, khí tức đều so với lần trước cường hãn hơn rất nhiều.

Cũng ngay tại giờ khắc này, như là nhắm mắt dưỡng thần đặt mình ở thế ngoại, Trần Hạo rốt cuộc mở mắt.

Linh hồn cảm giác cường hãn phóng thích ra, nháy mắt liền tập trung một bóng người tuyệt đẹp.

Một bộ áo quần trắng, tóc dài phất phới, thân thể mềm mại linh lung uyển chuyển, dung nhan lành lạnh như trăng...

Hai năm không gặp, thiếu nữ duy nhất bị Trần Hạo chụp mũ “hồng nhan họa thủy”, hơn nữa chiếm hết tiện nghi này, có vẻ càng
thêm xinh đẹp động lòng người. Mặc dù là Trần Hạo lần nữa gặp lại, tâm thần cũng run nhè nhẹ. Nhất là nghĩ đến tình hình Hách Liên Vũ Tử ở lúc mình rời khỏi, giống như điên cuồng, đầy mặt nước mắt va chạm vách ngăn cột sáng truyền tống, Trần Hạo càng thêm xúc động.

Tuy hắn chưa từng so sánh Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên cùng với Hạ U U, nhưng Trần Hạo rõ ràng, thật sự làm hắn cảm giác hiểu biết nhất, ấm áp nhất, chân thật nhất vẫn là Hách Liên Vũ Tử.

Từng như là đầu gỗ, giờ phút này Mặc Vủ Dật vẫn gắt gao nắm thanh đại kiếm kia, nhưng hắn lại không là đầu gỗ nữa, mà là một thanh tuyệt thế bảo kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt lãnh khốc, khí tức lạnh lẽo, nhất là ánh mắt như hai đạo kiếm quang sắc bén vô tình, trước sau vẫn duy trì khoảng cách cùng Hách Liên Vũ Tử phía bên phải năm bước lùi về phía sau hai bước.

Mà từng bị Trần Hạo muốn điên cuồng đập chết, Đông Phương Tuấn khuôn mặt coi như anh tuấn, thoạt nhìn vẫn muốn ăn đòn như vậy, cuồng ngạo, kiêu ngạo đều viết ở trên mặt, chẳng qua vị trí hắn đứng lại cùng Mặc Vũ Dật rất ăn ý, như là thanh bảo tiêu của Hách Liên Vũ Tử.

“Tiểu Mặc, cô cô của ta nói Trần Hạo sẽ đến, chúng ta Bách Triều bảng này sắp kết thúc rồi, còn chưa thấy bóng, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Đông Phương Tuấn hạ giọng nói.

“Gọi nhị ca. Gọi lão đại. Lão đại không có việc gì!” Mặc Vũ Dật lãnh khốc nói.

“Cái vấn đề này chờ ngươi có thực lực thắng ta rồi nói sau. Kêu lão đại trái lại cũng không có vấn đề, chỉ là trong lúc nhất thời không đổi được miệng mà thôi... Cô cô của ta tuy không nói rõ nhưng ta luôn cảm thấy lão đại tựa như đã đắc tội người rất lợi hại...”

“Ngươi lúc trước cũng rất lợi hại. Hôm nay ta liền cho ngươi nằm úp sấp.”

“D.m, có thể hay không miễn bàn chuyện trước kia? Hôm nay ngươi năm mơ hả? Vĩnh viễn cũng không thể bị ngươi vượt qua.”

...

“Kỳ quái, ngay cả ta cũng nhìn không thấu...”

Trần Hạo nhìn ba người, cùng với hai đệ tử khí tức rõ ràng yếu hơn rất nhiều theo phía sau ba người, nhất là nghe được lời Mặc Vũ Dật cùng Đông Phương Tuấn nói, đã hoàn toàn yên lòng. Nhưng cẩn thận cảm ứng khí tức của Hách Liên Vũ Tử, hắn lại không thể nhận ra cảnh giới thật sự của nàng.

Cái này chính là làm Trần Hạo kinh ngạc vô cùng.

Phải biết rằng linh hồn cảm giác lực của Trần Hạo vượt xa người thường mấy lần, căn bản không phải người cảnh giới ngang nhau thậm chí so với hắn cao hơn hai cái cảnh giới có thể so sánh. Nhưng khí tức của Hách Liên Vũ Tử lại như đám mây trên bầu trời, mơ hồ vô thường, không thể nắm lấy.

“Hai năm qua nàng đến cùng đã đạt được kỳ ngộ gì?”

Sau khi Hách Liên Vũ Tử bọn đệ tử Bách Triều bảng đều an vị.

Trần Hạo thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tông môn trưởng lão từ từ đến, cùng với nội môn đệ tử mang đến.

Sau khi nhìn thấy Ngô trưởng lão cùng Đông Phương Ðình ở mặt sau đội ngũ, chậm rãi đứng dậy.

Ngô trưởng lão liền bay đến đài chủ tịch. Ðông Phương Ðình thì bay đến ngoại môn đệ tử cấp thấp Trích Tinh Môn lần này hộ tống Bách Triều bảng lịch lãm.

Trần Hạo mỉm cười, ở lúc truyền âm cho Ðông Phương Ðình, thân hình nhoáng lên một cái liền nhanh chóng tới gần.

Sau một lát, Trần Hạo đã ngồi ở bên cạnh Đông Phương Đình. Thân phận biến thành ngoại môn đệ tử Trích Tinh Môn. Chỉ là ngoại môn đệ tử ngồi ở phía sau có ai nhận ra hắn.

Hai người bất động thần sắc truyền âm trao đổi.

Trần Hạo từ Ðông Phương Ðình đạt được rất nhiều tin tức của Tiêu gia, vương quốc Trấn Nguyên, đế quốc Tuyên Võ. Hai năm thời gian đã xảy ra kinh người biến hóa lần nữa. Nhất là Tiêu gia, vương quốc Trấn Nguyên.

Sau khi thi đấu bắt đầu ước chừng một canh giờ, hai người mới ngừng nói chuyện với nhau.

Không ra ngoài Trần Hạo đoán trước, sau một ngày, Hách Liên Vũ Tử ngay cả cơ hội ra trận cũng không có. Ở trước mặt nàng, duy nhất một người chưa nhận thua đó là một đệ tử thực lực mạnh nhất Thái Hoa, trận đấu của hai người khẳng định là an bài ở một trận cuối cùng của Bách Triều bảng. May mắn, Mặc Vũ Dật cùng Đông Phương Tuấn đều ra màn hai lần, lần đầu tiên, đối thủ của hai người đều là cao thủ trong top hai mươi, nhưng hai người đều bày ra chiến lực cường hãn, đạt được thắng lợi. Chẳng qua trận thứ hai của hai người, đối thủ lại là nhau. Ước chừng chiến đấu nửa giờ cũng chưa phân ra thắng bại. Mặc Vũ Dật kiếm ý sắc bén vô cùng, công nhiều thủ ít, nhưng thiên phú chiến đấu của Đông Phương Tuấn lại càng mạnh hơn, tuy bị Mặc Vũ Dật áp chế, nhưng Mặc Vũ Dật cũng căn bản không làm gì được hắn. Cuối cùng hai người đều là buồn bực tuyên bố ngang tay lần nữa.

...

Ở thời điểm một ngày thi đấu chấm dứt, Ðông Phương Ðình mang theo Trần Hạo, liền bay đến bên cạnh ba người bọn Hách Liên Vũ Tử.

“Cô cô, có tin tức của Trần Hạo không?” Ðông Phương Tuấn nhìn thầy Trần Hạo gương mặt xa lạ, không để ỷ chút nào, liền đến bên cạnh Đông Phương Ðình hỏi.

Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật cũng chăm chú nhìn Đông Phương Ðình, hiển nhiên lúc này Đông Phương Đình tới, làm cho ba người mơ hồ có chờ mong.

“Không... Hai người chúng ta hôm nay là tới làm thuyết khách. Chúng ta theo các ngươi trở về đi...” Ðông Phương Ðình mỉm cười, nói.

Nghe được Ðông Phương Đình nói, trong đôi mắt lành lạnh tuyệt đẹp của Hách Liên Vũ Tử lóng lánh ra một cỗ thất vọng không thể phát hiện. Mặc Vũ Dật cũng khôi phục bộ dáng lãnh khốc.

“Thuyết khách cái gì, chúng ta còn có thể chạy trốn sao?” Đông Phương Tuấn nói.

“Được rồi, chung quy cần làm chút bộ dáng, cũng nói chuyện với các ngươi điều kiện tông môn hứa hẹn... Dù sao ba người các ngươi đều là ưu tú nhất, nhất là Tiểu Vũ... Hai người bọn họ cũng không tệ.” Đông Phương Đình chỉ có thể theo tâm ý Trần Hạo, tạm thời lừa gạt đám người Hách Liên Vũ Tử.

“Vậy đi thôi. Vị sư huynh này khí tức thật mạnh, cô cô, cũng là nội môn đệ tử Trích Tinh Môn chúng ta sao?”

“Ừm. Đợi đến chỗ ở của các ngươi lại giới thiệu với các ngươi. Đi thôi...”

Trần Hạo mỉm cười, không nói gì. Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật giống nhau, có thể không nói chuyện, tuyệt đối sẽ không nhiều nửa câu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện