Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Đều Có Tính Toán


trước sau

Oành!

Quanh thân năng lượng cuồng bạo nháy mắt hình thành từng đạo thủ hộ, cứng rắn đỡ công kích phong tỏa hắn cùng cánh cửa động thiên, nhanh như tia chớp lao về phía cửa động thiên.

Phốc phốc phốc!

Thân thể Trần Hạo không chút chần chờ bắn ra từng vòi máu tươi, chỉ là trong phút chốc đã thương tích đầy mình, máu thịt bay tung tóe, xuất hiện mấy lỗ thủng hầu như xuyên thấu thân thể.

Nháy mắt tiến vào cánh cửa động thiên, Trần Hạo quay đầu nhìn về phía đám người Vu Thừa Phong, Kiếm Vũ Phỉ vẻ mặt kinh hãi, đang điên cuồng lao tới.

“Các ngươi chờ!

Xoạt!

Cánh cửa động thiên ở nháy mắt Trần Hạo ôm Trần Tuyết lao vào, chợt biến mất ở trên hư không, nhưng thanh âm lạnh lùng của Trần Hạo lại vang vọng ở trong tai mọi người.

“Cái đệch!”

“Sao có thể?”

Đám người Vu Thừa Phong cùng Kiếm Vũ Phỉ trợn mắt há hốc miệng, mặc cho ai cũng không nghĩ tới ở dưới bọn họ liên thủ, Trần Hạo lại có thể mang theo Trần Tuyết lao vào cánh cửa động thiên. Mấy người liên thủ công kích, nhất là Vu Thừa Phong cùng Kiếm Vũ Phỉ công kích, tuyệt đối có thể nháy mắt đem hai người đánh thành bột phấn, nhưng Trần Hạo lại bảo vệ được Trần Tuyết, lao vào cánh cửa động thiên. Từng miệng vết thương khủng bố đó ở bọn họ xem ra, Trần Hạo không hề nghi ngờ phải chết, nhưng cánh cửa động thiên đã đóng, vậy liền chỉ có một nguyên nhận, Trần Tuyết không chết.

Cánh cửa động thiên chỉ có thể vào một lần. Ðồng thời tiến vào hai người, ba người thậm chí càng nhiều người cũng không có vấn đề. Nhưng chỉ cần có sinh mệnh thể tiến vào sẽ đóng lai. Không có lần cơ hội thứ hai. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ điên cuồng ngăn cản Trần Tuyết cùng Trần Hạo.

“Ánh mắt thật khủng khiếp... May mắn gia hỏa này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu không...”

Trừ hai người Vu Thừa Phong, Kiếm Vũ Phỉ, ngay cả Liêu Quang Nghiệp cũng bị ánh mắt Trần Hạo quay đầu dọa, có loại cảm giác dựng tóc gáy.

“Đáng chết!” Ánh mắt Vu Thừa Phong âm trầm nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói, chợt vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Kiếm Vũ Phỉ, nói: “Trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi! Kiếm Vũ Phỉ, ngươi nếu là ngoan ngoãn thuận theo lão tử, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không thực hiện được! Bây giờ, các ngươi chết đi cho ta!”

Oành!

Sát khí nồng đậm bị Vu Thừa Phong tăng lên tới cực hạn. Vừa rồi giao thủ, Vu Thừa Phong đã rõ ràng, muốn bắt Kiếm Vũ Phỉ đã luyện thành Giang Sơn Kiếm Quyết, không thi triển ra chút bản lĩnh thực là tuyệt đối không được.

Làm tuyệt đỉnh thiên tài xếp hạng nhất Kim Đan cảnh quần đảo Nam Hải, làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng thất thủ. Trong cảnh giới ngang nhau, chưa từng có ai có thể vượt qua hắn. Mà lần này lại bại, bị Trần Hạo cùng Trần Tuyết ngay cả tên cũng không biết cướp được động thiên tu luyện loại nhỏ, làm cho hắn khó có thể nào không giận. Mà toàn bộ nguyên nhân đều quy kết đến trên người Kiếm Vũ Phỉ.

Nếu không phải cùng Kiếm Vũ Phỉ chiến đấu, hắn tất nhiên không thể để Trần Hạo cùng Trần Tuyết thực hiện được. Nói cách khác, nếu là thực lực thì Kiếm Vũ Phỉ hơi yếu, Trần Hạo cùng Trần Tuyết cũng không thể được lợi.

“Muốn giết ta vẫn là lấy ra lực lượng thật sự của ngươi đi!” Kiếm Vũ Phỉ tương tự giận không thể kìm nén, ở nàng nhìn đến, nguyên nhân tất nhiên hoàn toàn là Vu Thừa Phong. Không có hắn khiêu khích, không thể nào để cho một phe yếu nhất đạt được.

Cùng lúc nói, Kiếm Vũ Phỉ bước ra một bước, cổ tay trắng như tuyết đột nhiên rung lên, trong phút chốc kiếm quang ẩn chứa ý chí giang sơn liền hướng về phía Vu Thừa Phong. Kiếm Vũ Phỉ cũng hiểu Vu Thừa Phong cường đại, hơn nữa giờ phút này Vu Thừa Phong cũng chưa thi triển ra thực lực thật sự của hắn là thức tỉnh huyết mạch.

Siêu cấp thiên tài của quần đảo Nam Hải, mười kẻ có chín có được truyền thừa viễn cổ huyết mạch, thân thể trời sinh đã có thể so với yêu thú, Vu Thừa Phong tất nhiên có.

Nháy mắt Kiếm Vũ Phỉ cùng Vu Thừa Phong khai chiến, hai người bọn Liêu Quang Nghiệp cùng ba người quần đảo Nam Hải cũng bắt đầu đại chiến. Liêu Quang Nghiệp dẫn đầu công kích, cũng không phải là ba người chiến lực đang ở tình trạng ổn định, mà là không chút dấu hiệu phát ra một kiếm sắc bén vô cùng đánh về phía tên đệ tử đang ngồi khoanh chân chữa thương.

Tên đệ tử kia cảm ứng được nguy cơ thật lớn, đột nhiên mở hai mắt, phun ra mấy ngụm tinh huyết, một cỗ lực lượng huyết mạch khủng bố chợt bùng nổ, chợt cả người hóa thành một dải ánh sáng chạy đi rất nhanh.

“Muốn giết ta, nằm mơ! Vu huynh, ta bị thương nặng, trước lui một bước! Kiếm Vũ Phỉ, Liêu Quang Nghiệp nỗi nhục hôm nay, Tư Mã Hướng Nam ta chắc chắn đòi lại!”

Tê!

Tư Mã Hướng Nam thanh âm khuất nhục xa xa bay tới.

Không thể không nói, ở đây bất cứ một người nào cũng là siêu cấp thiên tài từng trải qua sóng to gió lớn, ở tông môn mỗi người đều là nhân vật đứng đầu, đều có tuyệt chiêu giữ mạng, muốn đem chém giết tuyệt không phải một chuyện dễ dàng.

“Hừ, bị thương nặng như thế lại còn có thể bỏ chạy, tạm thời giữ lại một cái mạng chó của ngươi!”

Liêu Quang Nghiệp không đuôi theo. Không phải không muốn mà là không thể. Hắn nếu đuổi theo, bọn họ bên này liền chỉ còn lại có Kiếm Vũ Phỉ cùng một người khác. Kiếm Vũ Phỉ cùng Vu Thừa Phong thực lực tương đương, một người kia tuy mạnh nhưng đối mặt ba người khác của quần đảo Nam Hải công kích lại không có bất cứ phần thắng nào.

Một chọi một, hai đối ba, chiến đấu chó cắn chó chính là bắt đầu.

Ước chừng giằng co hơn mười phút, ở thời điểm Vu Thừa Phong bị bắt phóng ra lực lượng truyền thừa viễn cổ huyết mạch, Kiếm Vũ Phỉ luyện thành Giang Sơn Kiếm Quyết cũng bị đẩy lui, phun ra một mũi tên máu.

Đương nhiên Vu Thừa Phong cũng không tốt hơn.

“Chúng ta đi!”

Kiếm Vũ Phỉ sau khi nhìn thấy hai người bọn Liêu Quang Nghiệp cùng ba người đối phương cũng chỉ là lực lượng ngang nhau, hơn nữa bị áp chế, không do dự dứt khoát lưu loát hạ đạt mệnh lệnh.

Liêu Quang Nghiệp cùng một gã đệ tử khác vội phát ra tuyệt chiêu đem ba người đối phương đánh văng ra, theo Kiếm Vũ Phỉ rất nhanh rời khỏi.

Trong lòng bốn người bọn Vu Thừa Phong rõ ràng, muốn chém giết đối phương hiển nhiên không có khả năng, cho nên cũng không đuổi theo.

...

“Vũ Phỉ, chúng ta cứ như vậy rời khỏi?”

Sau khi ba người bọn Kiếm Vũ Phỉ chạy trốn tới ngoài mấy trăm dặm, Liêu Quang Nghiệp không cam lòng hỏi.

“Rời khỏi? Ta có từng nói rời khỏi sao? Chỉ là tạm thời nhượng bộ mà thôi. Bây giờ thực lực ba người chúng ta nhiều nhất cùng bọn họ đánh thành ngang tay. Thật muốn quyết định sinh từ, cuối cùng thua có thể là chúng ta. Chúng ta trước đều tự tìm một chỗ tu luyện đi, động thiên tu luyện loại nhỏ có một tháng thời gian ở trong Thiên Không thành này, một tháng thời gian cũng đủ ta đem tầng thứ tư của Giang Sơn Kiếm Quyết tu luyện thành công, giang sơn kiếm đạo khẳng định có thể đột phá đến đại thành sơ kỳ, khi đó, Vu Thừa Phong sẽ tuyệt đối không là đối thủ của ta! Nam đệ tử Đông đại lục kia khẳng định là mất mạng, nữ đệ tử kia mặc dù từ động thiên đi ra cũng sẽ không phải là đối thủ của ta. Đến lúc đó chém giết ả, chúng ta liền có thể đạt được bảo vật trong động thiên! Bảo vật này khẳng định là cùng không gian thuộc tính có liên quan! Chúng ta phải đạt được!”

“Lợi hại...” Nghe được Kiếm Vũ Phỉ nói, Liêu Quang Nghiệp cùng một đệ tử khác kinh hãi nói. Bọn họ chính là rõ ràng Giang Sơn Kiếm Quyết mạnh bao nhiêu. Chỉ là nửa bước Nguyên Anh Kiếm Vũ Phỉ nếu thật có thể đem tầng thứ tư luyện thành mà nói, đừng nói Vu Thừa Phong, mặc dù là gặp cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, Kiếm Vũ Phỉ có được nặng lực đem hắn chém giết. Giang sơn kiếm đạo ẩn chứa ý chí kiếm đạo, tới đại thành sơ kì là khái niệm... Dưới tình huống bình thường, đó chính là chỉ có Hóa Thân cảnh siêu cấp thiên tài mới có thể luyện thành.

“Kiếm Vũ Phỉ, ta yêu cầu không cao, sau khi đạt được, linh dược ta chỉ cần một thành, linh bảo nhiều, có thể chia
ta thì chia, không thể chia, không cần cũng được. Nếu là có bí tịch, ta muốn đạt được tư cách tu luyện. Ta cam đoan sẽ không truyền ra ngoài...” Một gã đệ tử khác nói.

“Không thành vấn đề.” Kiểm Vũ Phỉ nói.

“Xem ra ta cần càng thêm cố gắng... Vũ Phỉ, ta sẽ tuyệt đối không bị ngươi bỏ lại quá xa! Hai mươi chín ngày sau, chúng ta nơi này gặp! Về phần sau khi đạt được phân phối, ngươi quyết định là được!” Liêu Quang Nghiệp nhìn Kiếm Vũ Phỉ một cái thật sâu, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất ở phía chân trời.

“Cáo từ!” Một đệ tử khác cũng ôm quyền rời khỏi.

Sau khi thấy hai người rời khỏi, khóe miệng Kiếm Vũ Phỉ lộ ra một cỗ khinh thường, thầm nghĩ: “Nếu không phải chưa có tuyệt đối nắm chắc lĩnh ngộ đại thành giang sơn kiếm đạo, ta há sẽ để ý các ngươi? Liêu Quang Nghiệp tuy không tồi, nhưng cùng ta căn bản không phải một cấp bậc lại như thế nào xứng đôi ta? Hừ, dù như thế nào, đồ vật của động thiên này, ta phải đạt được! Một khi tăng lên cảnh giới chân lý không gian thuộc tính của ta, giang sơn kiếm đạo của ta sẽ càng mạnh! Đừng nói siêu cấp thiên tài của quần đảo Nam Hải, chính là trung đại lục mạnh nhất, ta cũng có thể xông pha ra tên tuổi...”

...

“Vu huynh, Kiếm Vũ Phỉ kia sẽ tuyệt đối không chỉ như vậy rút đi, nếu ta đoán không sai, bọn họ tất nhiên sẽ ở một tháng sau tới. Vu huynh thực lực tuy mạnh, nhưng Kiếm Vũ Phỉ này cũng là siêu cấp thiên tài ngàn năm không gặp, nếu muốn chém giết, chỉ sợ chỉ có tiến hành chiến đấu sinh tử, ngược lại không bằng chúng ta chuẩn bị trước một chút...”

Sau khi đám người Kiếm Vũ Phi rời khỏi, một gã đệ tử quần đảo Nam Hải, trong đôi mắt tinh quang lóe ra, trầm giọng nói.

“Ngươi là nói bày trận?” Vu Thừa Phong nhìn về phía đệ tử này, hơi trầm ngâm, hỏi. Ðệ tử này thực lực ở trong năm người xem như yếu nhất, nhưng hắn ở quần đảo Nam Hải có được danh tiếng, lại gần với Vu Thừa Phong. Nguyên nhân là hắn tinh thông cơ quan trận pháp chi đạo, ở phượng diện này có thiên phú kinh người. Nếu không, chỉ bằng thực lực của hắn, ở trong khảo thí Thiên Không Chi thành, quả quyết không thể đạt được thành tích như thế. Thiếu niên này tên là Hàn Trí, tu luyện giới quần đảo Nam Hải ngoại hiệu “Tiểu Thần Cơ”. Truyền nhân y bát của đương đại tông chủ Thần Cơ Tử cửu phẩm tông môn Thiên Cơ tông.

“Không sai. Chỉ cần ta trước tiên ở phạm vi mấy trăm trượng này bày ra trận pháp, vô luận là Kiếm Vũ Phỉ hay là thiếu nữ bước vào trong động thiên, đều phải vây vào trong đó, tuy không thể vây quá lâu, nhưng chỉ cần vài phút đồng hồ thời gian là đủ rồi. Lấy thực lực Vu huynh, tất nhiên có thể đem bọn họ bắt giữ hoặc là chém giết! Ta biết Vu huynh xưa nay khinh thường loại thủ đoạn này, nhưng đây là đang tranh đoạt số mệnh, không làm như vậy, rất có thể lần nữa diễn biến thành cục diện hôm nay...” Hàn Trí bắt được ánh mắt Vu Thừa Phong, vội vàng nói.

“Phải, Vu huynh, Hàn Trí nói đúng, Kiếm Vũ Phỉ tuy không phải đối thủ của Vu huynh, nhưng Vu huynh muốn bắt nàng cũng chỉ có sinh tử chiến, khi đó bị thiếu nữ Đông đại lục kia nhặt được tiện nghi thì nguy rồi! Một lần này lúc tới, nàng so với chúng ta còn tới trước, hiển nhiên tốc độ rất nhanh... Thực lực nghĩ hẳn cũng sẽ không kém. Thật muốn bỏ chạy, chúng ta liền thiệt to! Làm như vậy chúng ta có thể làm được không chút sơ hở.”

“Được! Vậy theo các ngươi! Hàn Trí, bày trận liền giao cho ngươi, toàn bộ tài liệu tiêu phí, đến lúc đó từ trong bảo vật lấy được, chúng ta đạt được cắt ra cho ngươi. Cụ thể phân phối, xem cá nhân bỏ sức bao nhiêu! Cứ như vậy làm đi...”

...

Hai phương đều tự nắm chắc thắng lợi, đối với Trần Tuyết cùng Trần Hạo bước vào động thiên tu luyện loại nhỏ, không thèm để ý chút nào. Ở bọn họ xem ra Trần Hạo bị thương nặng khủng bố như vậy, căn bản là không có khả năng sống sót. Mà Trần Tuyết mặc dù ở trong động thiên có tăng lên kinh người, cũng không nổi lên được bọt sóng gì. Chỉ có một tháng thời gian, mặc dù đạt được tuyệt học cường hãn, nàng lĩnh ngộ chẳng được bao nhiêu.

...

“Con mẹ nó chứ! Chờ lão tử đi ra ngoài, bọn chúng chết hết!”

Bước vào trong động thiên tu luyện loại nhỏ, Trần Hạo chịu đựng cả người bị thương nặng cũng nghẹn khuất, tức giận mắng. Giờ khắc này, gia hỏa này thật sự nghẹn khuất đến cực điểm, đốn ngộ chính là đốn ngộ trong truyền thuyết, đốn ngộ người tu luyện tha thiết ước mơ, mặc dù là hắn muốn gặp được một lần cũng cực kỳ khó khăn, đó tuyệt đối là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Nhưng lại bị đám gia hỏa đó cứng rắn cắt ngang. Nếu không, Trần Hạo có thể khẳng định, giờ phút này hắn tuyệt đối có thể tấn thăng đến Kim Ðan hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí nửa bước Nguyên Anh cảnh, hơn nữa còn có thể đem chân lý không gian thuộc tính thật sự lĩnh ngộ. Chiến lực có thể tăng lên biết bao nhiêu lần.

Không buồn bực mới gặp quỷ.

“Phốc...”

Trần Tuyết giãy thoát Trần Hạo đang ôm mình, liền phun ra một ngụm tinh huyết. Căn bản không cố kỵ mình đã bị thương, dưới khăn che mặt màu đen, đôi mắt tuyệt đẹp mang theo kinh ngạc chăm chú nhìn Trần Hạo, mang theo một tia lo lắng nói: “Ngươi... Mau ta nơi này có viên Niết Bàn Ðan! Nuốt vào!”

Trần Tuyết biết, không có Trần Hạo dùng thân thể che chở nàng, giờ phút này nàng khẳng định đã tan xương nát thịt. Đương nhiên nàng cũng là vì cứu Trần Hạo mới lâm vào nguy hiểm. Mà giờ phút này trên người Trần Hạo, nhất là giữa eo đến ngực, chừng bảy tám lỗ thủng hầu như đem thân thể hoàn toàn xuyên thủng, liếc một cái có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng bị xuyên thủng, nàng tất nhiên phải vội. Không nói Trần Hạo là đệ đệ nàng, mặc dù là giao tình của nàng với Trần Hạo cũng làm nàng hoảng sợ đến cực điểm. Niết Bàn Đan là đan dược cứu mạng sư phụ nàng giao cho nàng, nhưng giờ phút này chỉ có thể không chút do dự cho Trần Hạo. Bởi vì nàng hiểu, không để lát nữa mà nói, mạng Trần Hạo chỉ sợ cũng phải đặt lại nơi đây...

“Đừng lãng phí.” Trần Hạo nhìn thoáng qua Niết Bàn Ðan lóng lánh hồng quang trong suốt, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, nhìn chằm chằm Trần Tuyết nói.

“Sẽ không, ngươi không chết được, nhất định không chết được! Niết Bàn Ðan là linh dược chữa thương đắp thịt cho xương trắng, chỉ cần còn một hơi, cho dù lục phủ ngũ tạng hủy hết, đều có thể cho ngươi khôi phục, mau ăn vào...” Trần Tuyết nghe được Trần Hạo nói, cho rằng Trần Hạo không biết rõ Niết Bàn Đan cường đại, vội vàng nói. Cùng lúc nói, đưa tay liền đem Niết Bàn Đan hướng trong miệng Trần Hạo nhét vào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện