Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Xấu Hổ


trước sau

Trần Hạo vừa thúc giục chân nguyên khôi phục thương thế, vừa thầm nghĩ, đồng thời linh hồn cảm giác cường hãn còn cảm ứng hành động của đám người Mạc Vô Tâm. Làm hắn thoáng cảm thấy an tâm, lại có chút thất vọng là đám gia hỏa đó chỉ ở phụ cận điên cuồng giết chóc một phen, liền tụ lại cùng một chỗ, quái thú cũng không thèm giết, hướng về trạm tiếp tế tiếp viện mà đi. Hiển nhiên bọn hắn bị loại đánh lén này của Trần Hạo dọa sợ rồi.

Thời điểm Trần Hạo tránh né quái thú ở phụ cận, Trần Hạo thực có loại xúc động ra tay lần nữa, nhưng cũng chỉ nhịn xuống. Đừng nói hắn đã bị thương, dù là trạng thái đỉnh phong, lúc này ra tay dù có thể giết chết một người, thậm chí vài người, nhưng hắn cũng trốn không thoát. Dùng mạng mình đổi mấy cái mạng chó là chuyện ngu ngốc, hắn sẽ không làm.

...

“Ha ha ha... Giết! Giết con mẹ nó!”

Dưới tường thành, vốn bị vô số người chú ý, Ngạo Thiên thủ hộ đoàn bắt đầu biểu hiện tương đối đỏm dáng, rất nhanh sau Trần Hạo rời khỏi, trở nên biếng nhác, tốc độ săn giết quái thú yếu bớt thật nhiều, làm không ít người cảm giác khó hiểu. Từng người như thất thần, không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng thời điểm Trần Hạo trốn vào trong cơ thể quái thú bắt đầu chữa thương khôi phục, từng người nhất thời tinh thần sáng láng, thần thái bay lên bạo phát.

“Con mẹ nó đàn cầm thú này cũng địch với chúng ta? Chết chết chết!”

Từng người hưng phấn kêu gào, cuồng bạo ra tay.

Lão đại chỉ là nửa bước Tạo Vật, thế mà săn giết bảy cao thủ của đối phương, ngay cả cao thủ Tạo Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong bị chém giết cuối cùng cũng thiếu chút nữa chết, chiến tích khủng bố như vậy làm đám gia hỏa này không thể không hưng phấn.

Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc càng là mồ hôi lạnh túa ra, may mắn mình anh minh thần võ quyết định, nếu thực cứng đầu cùng Trần Hạo đối nghịch, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.

Cảnh giới đều là mây bay...

Không ai có thể nghĩ đến nửa bước Tạo Vật có thể chém giết Tạo Vật cảnh hậu kỳ thậm chí hậu kỳ đỉnh phong. Hơn nữa đối phương còn là đệ tử thiên tài của Vô Cực Ma Cung!

Ít nhất, Giang Hải và Hoàng Văn Húc ở trong Vô Cực Tiên Cung chưa nghe nói ai có cái năng lực này...

...

“Cái gì?”

Thời điểm đám người Mạc Vô Tâm cách tường thành khoảng ba trăm dặm, trên tường thành, Phạm Toái Tâm sớm chờ tin tức có chút không kiên nhẫn, lúc nhìn thấy bọn người Mạc Vô Tâm, sắc mặt nhất thời biến đổi.

“Thiếu bảy người, chém giết tiểu tử đó chẳng lẽ còn hy sinh bảy người hay sao?”

Ở trong đám người này, Phạm Toái Tâm cũng chỉ cùng Mạc Vô Tâm có cảm ứng đặc thù. Trình độ xâm nhập của đám người Mạc Vô Tâm, hắn trước sau có thể tập trung, nhưng cụ thể xảy ra cái gì, dù hắn là Địa Tiên cũng ở dưới kết giới phong ấn của trạm tiếp tế tiếp viện cùng khí tức thú triều quấy nhiễu, cũng không cảm ứng được. Chẳng qua, sau khi cảm ứng được Mạc Vô Tâm xâm nhập năm trăm dặm, hắn liền kết luận có thể đem Trần Hạo chém giết. Chỉ là không nghĩ tới dùng thời gian lâu như vậy, càng không nghĩ tới, còn có bảy người không trở về. Giờ phút này chưa trở về, ý nghĩa đã chết!

“Phế vật, thật là phế vật! Nhiều cao thủ như vậy, chỉ đối phó một tiểu tử kia lại còn hy sinh bảy người, còn có hai Tạo Vật cảnh hậu kỳ. Tiểu tử đó sao có thể mạnh như vậy? Khẳng định là đám gia hỏa này khinh địch...”

Phạm Toái Tâm không biết, nếu là hắn rời khỏi chỗ khách quý trên tường thành, quay đầu nhìn một chút bia tháp xếp hạng, sợ là sẽ bị chọc giận phun ra một ngụm máu già.

...

“Hô...”

Trên tường thành, bận rộn tiếp đãi cao thủ cấp tiên tôn, Mông Nghị Trùng lúc thấy đám người Mạc Vô Tâm đi đến phụ cận tường thành, nhẹ nhàng thở ra thật dài.

“Tiểu tử này thật sự không thể tưởng tượng, tuy ta không biết hắn như thế nào làm được, nhưng bằng vào sức một mình làm bảy người đối phương vượt xa cảnh giới hắn ngã xuống, quả thực là kỳ tích...”

Vẻ mặt Mông Nghị Trùng hơi hưng phấn, thầm nghĩ. Tên trên bia tháp, hắn luôn chú ý, mỗi người ngã xuống đều trốn không thoát ánh mắt hắn. Bây giờ đám người Mạc Vô Tâm mặt xám mày tro trở về, trong đó tên của bảy người đã biến mất trên bia tháp, mà tên của Trần Hạo vẫn như trước ở trên bia tháp lóe ra.

“Thiên phú chiến lực như thế có thể báo lên tổng bộ rồi!”

...

Sau khi đám người Mạc Vô Tâm vừa mới chạy tới dưới tường thành không bao lâu, một bóng người từ sâu bên trong thú triều một đường giết chóc mà đến.

Bộc phát ra lực lượng cũng không mạnh, thi triển tuyệt học cũng rất đơn giản, nhưng hiệu suất săn giết quái thú của người này lại khủng bố dọa người, chiêu thức vô cùng đơn giản, mỗi chiêu rời tay đều là một con quái thú ngã xuống, không có ngoại lệ...

“Phế vật! Một đám phế vật!”

Răng rắc. Thịch!

Không cần đám người Mạc Vô Tâm báo cáo, ngồi ngay ngắn ở phòng khách quý độc lập trên tường thành, chén trà trong tay Phạm Toái Tâm liền hóa thành bột phấn, bàn trà trước người cũng biến thành mảnh vụn.

“Bảy người ngã xuống. Tiểu tử này thế mà còn sống, điều này sao có thể?”

...

“Lão đại...”

“Đợi lát nữa theo ta cùng nhau đi ra.” Thời điểm Trần Hạo trở lại trong đội ngũ, nói thẳng. Trên người hắn nhuộm đầy máu tươi, có của quái thú, cũng có của hắn. Chẳng qua giờ phút này thương thế với hắn không đáng kể chút nào. Chỉ là chiến đấu bây giờ với hắn không có ý nghĩa quá lớn, hơn nữa, hắn cần khôi phục trạng thái đỉnh phong. Chuẩn bị nghênh đón đám người Mạc Vô Tâm khiêu chiến lần tiếp theo. Giết nhiều người của bọn chúng như vậy, bọn chúng không thể từ bỏ ý đồ.

Mà để mọi người tôi luyện tính dẻo dai cũng chỉ là một cái cớ, nhất là đám người Hô Diên Ngạo Bác, thời gian một năm qua dưới sự rực rỡ của hắn, không kém nhất chính là ngoan kình cùng so kình(Sự hung hăng cùng tính đối kháng). Nhất là sau khi trải qua lần nguy cơ sinh tử mấy ngày trước, bọn họ mỗi người đều có thu hoạch kinh người. Đương nhiên, Trần Hạo gọi mọi người cùng nhau trở về cũng là có tính toán của hắn.

Sau khi thủ hộ kết giới của điểm tiếp tế tiếp viện mở ra, Trần Hạo mang theo mọi người trực tiếp về tới trong trạm tiếp tế tiếp viện.

Đám người Mạc Vô Tâm sắc mặt khó coi tương tự bay vào trạm tiếp tế tiếp viện. Trừ ánh mắt hận không thể đem Trần Hạo bóp chết, bọn hắn cái rắm cũng không có cách nào đánh một cái, còn phải chuẩn bị thừa nhận răn dạy Phạm Toái Tâm đổ ập xuống.

...

“Lão đại, ngươi thật sự quá lợi hại rồi... Hắc hắc...”

Sau khi trở lại trong cung điện cư trú, đám người Hô Diên Ngạo Bác nhất thời vẻ mặt hưng phấn khen tặng.

“May mắn mà thôi. Một chọi một chính diện quyết đấu, cao thủ Tạo Vật cảnh hậu kỳ ta miễn cưỡng có thể chống lại, nhưng nếu đánh lén, chính là Tạo Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng đừng mơ tránh được ta đuổi giết! Chẳng qua bọn chúng chỉ cần không phải ngu ngốc, lần sau ta khẳng định không có cơ hội như vậy...”

“Lão đại, lần này Toái Tâm điện tổn thất hơn hai mươi đệ tử thiên tài... Không nói Mạc Vô Tâm, điện chủ Phạm Toái Tâm của bọn chúng sợ cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua chúng ta... Chuyện này ta cảm thấy vẫn nói cho Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn tốt hơn... Chỉ cần lần này bọn chúng đã xuất động nhiều cao thủ như vậy, chỉ dựa vào bản thân chúng ta sợ về sau lịch luyện cũng không cách nào lịch luyện nữa...” Hoàng Văn Húc nói.

“Chẳng lẽ điện chủ Phạm Toái Tâm của bọn chúng còn dám ra tay?” Trần Hạo nhíu mày nói.

“Cái đó trái lại sẽ không... Nhưng cao thủ Tạo Vật cảnh lại không có vấn đề. Lần này đã ba mươi người, sau khi biết được thực lực lão đại ngươi, lần sau sẽ bao nhiêu người? Lấy thủ đoạn của Vô Cực Ma Cung, tất nhiên sẽ nghĩ hết mọi biện pháp tìm về mặt mũi... Nếu là... Nếu là lão đại các ngươi đều gia nhập đến Vô Cực Tiên Cung chúng ta, ở nơi tiên cung chỉ định nhiệm vụ lịch luyện, tất nhiên không sợ bọn chúng... Ý tứ ta là chúng ta về sau nếu muốn tự do lịch luyện xông pha, chỉ sợ là không được nữa...”

“Không sao! Chẳng qua là Tạo Vật cảnh mà thôi, chỉ cần toàn bộ chúng ta tấn thăng đến Tạo Vật
cảnh, ta không tin bọn chúng có thể làm gì được chúng ta! Ẩn nhẫn một đoạn thời gian mà thôi! Được rồi, kế tiếp, chúng ta cần toàn lực đề thăng thực lực! Lần này thú triều ít nhất duy trì một tháng thời gian, ban đầu nếu là cảnh giới chúng ta chưa đề thăng, mười ngày đầu tương đối thích hợp chúng ta tôi luyện, nhưng hiện tại, ít nhất cần mười ngày sau mới là chiến trường của chúng ta! Cho nên, còn có tám ngày thời gian, chúng ta toàn lực tu luyện. Ta cảm giác ra trải qua nguy cơ sinh tử lần trước, mỗi người chúng ta thu hoạch đều rất lớn, các ngươi đều chưa hoàn toàn tiêu hóa phải không?”

Trần Hạo hoàn toàn không để bụng dời đi đề tài.

“Phải! Ta mơ hồ có dấu hiệu đột phá đến nửa bước Tạo Vật, ta có thể cảm giác được, chỉ cần tĩnh tu vài ngày liền có thể đột phá...” Hô Diên Ngạo Bác nói.

“Ta cũng vậy! Trước kia chưa từng có cảm giác rõ ràng như thế...” Mộng Tịch Dao cũng nói.

“Khụ khụ... Xem ra mọi người thu hoạch đều không nhỏ, ta còn cho rằng ta trâu nhất đấy... Thật là quái, chẳng lẽ là... Bởi chúng ta nhỏ máu kết bái?” Bách Lí Liên Thành nói.

“Hẳn là vậy, nhỏ máu kết bái sẽ đem số mệnh chúng ta nối liền, mà chúng ta ở dưới sinh tử nguy cảnh hoàn thành, mọi người đều không có bất cứ lòng riêng gì... Hiệu quả hẳn là càng tốt, đương nhiên, chúng ta tất cả đều như vậy, trên trình độ rất lớn hẳn là được lợi bởi lão đại nhỉ?” Thủy Vương nói.

“Cái này... Chịu lão đại ảnh hưởng khẳng định là có, còn có một điểm... Ta cảm giác chúng ta hẳn đã tiến vào Phong Ma chi cảnh trong truyền thuyết!” Ngay tại lúc này, Giang Hải nói.

“Không sai, hẳn chính là Phong Ma chi cảnh...” Hoàng Văn Húc cũng nói.

Hai người đều là thân truyền đệ tử của Vô Cực Tiên Cung, kiến thức tuyệt đối so với đám người Hô Diên Ngạo Bác phong phú hơn rất nhiều.

“Phong Ma chi cảnh?” Trần Hạo khẽ nhíu mày.

“Phong Ma chi cảnh là một loại cơ duyên so với đốn ngộ càng khó có được hơn, chỉ có ở dưới từng lần sinh tử nguy cảnh liên miên không dứt bức bách, mới có thể xuất hiện cơ duyên, chúng ta cũng chỉ là ngẫu nhiên từng nghe sư phụ nói đến, một khi tiến vào loại cảnh giới này, linh hồn, thân thể, tâm cảnh, ý chí..v..v.. đều sẽ đạt được tăng lên kinh người... Ta bây giờ chỉ cần tĩnh tu một đoạn thời gian nữa liền có thể dẫn động thiên phạt!” Vốn đã là nửa bước Tạo Vật Giang Hải nói.

“Ta cũng vậy, nhiều nhất hai ba tháng...” Hoàng Văn Húc nói.

“Ta cũng kém không nhiều lắm...” Trần Tuyết thấp giọng nói.

“Vậy hẳn là thế rồi.” Nghe được Giang Hải nói, Trần Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, đều đi tu luyện đi, tám ngày sau chúng ta lại bắt đầu!”

“Được!”

...

“Ngươi làm như vậy... Quá nguy hiểm..."

Sau khi bước vào phòng tu luyện, Trần Tuyết đi tới bên cạnh vách tường bị Trần Hạo xuyên thủng, nói.

Xẹt xẹt xẹt!

Trần Hạo thuần thục liền đem cái lỗ của bức tường mở rộng, liền đến bên cạnh Trần Tuyết, ôm chặt vòng eo Trần Tuyết, nói: “Có gì nguy hiểm?”

“Đừng như vậy!” Trần Tuyết vội vàng đẩy Trần Hạo ra, nói.

“Sợ cái gì, không có ai nhìn thấy... Hắc hắc...” Trần Hạo cứng rắn đem Trần Tuyết ôm chặt. Mà Trần Tuyết cả mặt đỏ bừng, vẻ mặt rất quái dị.

“Ngươi không có nguy hiểm, ta cũng tốt chút, nhưng bọn họ thì sao? Bọn họ cũng không có điêu kĩ tâm quyết, nếu gặp phải vây giết, trốn như thế nào? Lại như thế nào thoát được? Một cao thủ Tạo Vật cảnh hậu kỳ đã không phải bọn họ có thể ngăn cản...” Sắc mặt Trần Tuyết đỏ bừng nói, ngừng giãy giụa, nhìn cũng không dám nhìn Trần Hạo, nói.

“Tiểu Tuyết, ngươi hôm nay có chút kỳ quái... Sợ cái gì? Có áp lực mới có động lực, chúng ta chỉ cần...”

“Không phải mỗi người đều có thể giống như ngươi, ngươi tiểu tử này quả thực là càn quấy, chuyện lớn như vậy thế mà còn muốn gạt ta?”

Tê tê...

“Ặc...”

“Mẹ”

Trần Hạo nhất thời xấu hổ, căn bản không ngờ Hàn Mai tiên tôn lúc này lại tới, lại trong trường hợp này. Trần Hạo có loại cảm giác bị bắt kẻ thông dâm ở giường. Cái lỗ trên vách tường thoạt nhìn thật sự là quá chói mắt...

Trần Tuyết cúi đầu đẩy Trần Hạo ra, cả mặt đỏ bừng. Tuy thẹn thùng nhưng tựa như không kinh ngạc như thế nào.

Thẳng đến lúc này, Trần Hạo mới mơ hồ rõ ràng vì sao Trần Tuyết có chút kỳ quái.

“Ngươi nếu muốn tốt cho bọn hắn thì giao toàn bộ cho ta đi! Đường của ngươi, nhất định là cô độc!” Hàn Mai tiên tôn nhìn thẳng Trần Hạo nói.

“Không sai.”

Tê!

Ðúng lúc này, làm Trần Hạo càng thêm xấu hổ là Vân Vi tiên tôn cũng bỗng nhiên xuất hiện.

Trần Hạo buồn bực “Con mẹ nó, tiên tôn cũng quá vô sỉ rồi, một chút riêng tư cũng không lưu lại cho người ta, may mà hôm nay chỉ đục một cái lỗ, nếu cùng Tiểu Tuyết tại thời điểm gì gì kia, còn thế nào nữa?” Đương nhiên, Trần Tuyết tựa như biết Hàn Mai tiên tôn muốn tới, khẳng định sẽ không phát sinh loại tình huống đó. Chỉ là Trần Hạo không nghĩ ra Trần Tuyết vì sao gạt mình.

“Tiểu gia hỏa, ngươi có chút bất công...” Trên mặt Vân Vi tiên tôn mang theo một cái mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía lỗ trên bức tường nói: “Ba đồ nhi bảo bối của ta đều mới gặp mặt với ngươi, cũng không biết thân thiết với bọn nó một chút...”

“Khụ khụ...” Trần Hạo xấu hổ ho khan hai tiếng, hiểu ra ý ở ngoài lời của Vân Vi tiên tôn.

“Vân Vi tiên tôn, đây cũng không phải là lúc nữ nhi tình trường!”

“Hiểu hiểu, đường của tiểu gia hỏa này quả thật nhất định phải cô độc, những huynh đệ tỷ muội của ngươi, cứ theo ta cùng Hàn Mai tiên tôn hai người thay phiên giúp ngươi dẫn dắt... Ngươi mang theo bon hắn, một là chế ước chính ngươi, hai là đem bọn họ đặt vào nguy hiểm. Thiên phú chiến lực của ngươi dù là ba đồ nhi bảo bối của ta... Ừm, còn có Tiểu Tuyết, cũng không thể đuổi kịp bước chân của ngươi...”

“Không sai.” Hàn Mai tiên tôn tuy rất khó chịu Vân Vi tiên tôn tới, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, nói: “Ngươi để ý bọn chúng có thể, thời gian ngăn cách đến xem có thể, thật muốn cùng bọn chúng cùng một chỗ, đối với ngươi, đối với bọn chúng đều bất lợi. Không có ngươi, bọn chúng phát triển sẽ tốt hơn, nhưng cùng một chỗ với ngươi lại có thể phải chết non...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện