"Cha, mẹ. . . "
Một tay ôm đệ đệ, một tay ôm muội muội, trên
mặt Trần Hạo không thể nào che dấu được sự vui sướng cùng kích động
trong lòng hắn. Ở Thái Bình Trấn dưới ánh mắt vô cùng hâm mộ của mọi
người Trần Họa hướng về phía cha mẹ mình tiến tới, khom người khúm núm
nói.
"Trời phù hộ. . . "
Nguyên bản khuôn mặt
tiều tụy của mẫu thân, nhưng bây giờ sắc mặt lại hết sức hồng nhuận như
là khi còn tuổi trẻ vậy. Thanh âm của bà cũng có chút run rẩy, đem đứa
con mình đã không thấy nửa năm nay đứng dậy. Ánh mắt hiền lành kia, cũng đã tràn đầy nước mắt, bà cẩn thận đánh giá Trần Hạo, bàn tay run rẩy
đưa lên để vuốt ve khuôn mặt của con trai mình.
Khiến Trần
Hạo kinh ngạc chính là bây giờ phụ thân hắn tuy rằng vẫn ngồi trong xe
lăn nhưng bộ dạng cũng không hề có gì thay đổi. Nhưng với trực giác mẫn
tuệ của Trần Hạo, hắn cmar giác được hơi thở của phụ thân hắn có sự thay đổi hoàn toàn không cùng một người. Nhất là khi phụ thân hắn nhìn về
phía hắn thì trong ánh mắt cũng chợt lóe ra tinh quang.
"Cha. . . "
"Đi đi, ngươi không cần lo lắng chuyện trong nhà. Tiêu gia đưa cho chúng ta rất nhiều tiền bây giờ chúng ta sống cũng rất tốt. Nam tử hán đại
trượng phu, có ân thì phải báo. Ngươi hãy tập trung tu luyện thật tốt
đi, báo đáp ân tình của Tiêu gia… Nếu có thời gian, thì thỉnh thoảng hãy về thăm mẹ ngươi cùng với đệ đệ muội muội. Bọn họ nói đến ngươi rất
nhiều đấy, thực là phiền. . . "
"Con hiểu rồi !" Trần Hạo
trầm giọng nói, hắn cũng không nhiều lời. Trước kia hắn không hiểu
chuyện nên có một số vấn đề mà hắn không hề lưu ý. Nhưng hiện tại khi
hắn nhìn thấy phụ thân hắn thì hắn lại suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Quá khứ của phụ thân hắn cũng chưa bao giờ nói ra trước mặt đứa con như hắn dù là một chút. Điều duy nhất hắn biết đó là mẫu thân cứu phu thân rồi
cùng nhau chung sống và có được hắn và đệ đệ muội muội như hiện tại.
"Đi đi. . . "
"Ân. Mẹ, Nhị Cẩu Tử cùng với bá mẫu sao không thấy đâu hết vậy?" Bây giờ Trần Hạo mới kịp nhớ tới liền hỏi.
"Ca, Cẩu Tử ca đã trở thành Lý gia đệ tử rồi. . . . " Trần Nam nhanh nhảu đáp lại.
"Lý gia đệ tử? Lý gia nào?" Trần Hạo nhất thời kinh ngạc hỏi lại.
"Sau khi ngươi tiến vào Tiêu gia, Nhị Cẩu tử liền giống như kẻ điên, tiểu tử đó... Mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện không ai có thể ngăn cản được
hắn. Bất kỳ ai nói điều gì hắn đều không nghe,hắn muốn ba năm sau nhất
định phải tham gia thí luyện của Tiêu gia...Nhưng ba năm thật sự quá
lâu..." Trần Hải nhíu mày, ánh mắt hắn có chút lóe sang khi nhìn về phía con mình, hơi dừng lại một chút liền nói tiếp: "Tại Vân Châu huyện này
thì Lý gia cũng là một Võ đạo thế gia, tuy không bằng được tứ đại gia
tộc nhưng cũng không coi là yếu... đến Vân Châu Võ Hội ngươi sẽ hiểu
thôi. Được rồi, ngươi mau đi đi, bọn họ đi cũng khá xa rồi đó..." Trần
Hải nói.
"Ân" Trần Hạo gật đầu đáp.
"Ca ca, Tiểu
Vũ không muốn ngươi đi..." Trần Vũ sau khi nghe thấy lời này liền nhanh
chóng bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt
nói.
"Ngoan nào Tiểu Vũ, ngươi không nên khóc. Ca ca sẽ còn quay trở về mà, ngươi xem Tiểu Nam cũng có khóc đâu..."
"Ta là nam tử hán, ta muốn trở thành một Võ giả như ca ca, cho nên ta sẽ
không khóc! Tiểu Vũ, hãy buông ca ca ra đi! "Bộ dáng cùng giọng nói của
Trần Nam y như một tên tiểu đại nhân vậy. Nhưng trong ánh mắt lại đang
cố gắng nén nước mắt chực tràn ra.
Nhìn thấy đệ đệ mình như vậy
khóe miệng Trần Hạo thoáng hiện lên một tia mỉm cười. Hắn vỗ nhẹ đầu
Tiểu Nam, sau đó liền thả Tiểu Vũ xuống hướng về phía cha mẹ vái một vái thật sâu rồi dứt khoát quay đầu đi bước thật nhanh.
"Hihihi... Sư đệ, ngươi lại có thể rơi lệ sao?"
Khiến Trần Hạo xấu hổ là Tiêu Mai cùng mọi người mới đi ẩn hiện ở phía xa
trông thấy Trần Hạo liền chạy đến trước mặt Trần Hạo.Khuôn mặt dễ thương mang theo một tia mỉm cười kiều mị nói."Ai rơi lệ chứ, đây chỉ là cát mà thôi!" Trần Hạo buồn bực dụi dụi mắt nói: "Các ngươi theo ta làm gì vậy?"
"Sư tỷ của ngươi chính là thiếp thân giáo quan, không thể chờ ngươi được
sao?" Lông mày kẻ đen của Tiêu Mai khẽ nhếch lên hỏi ngược lại xong liền dừng lại một chút mới nói tiếp: "Ha ha, sư tỷ như ta cũng chỉ là người
đi làm người đưa tin nhỏ mà thôi... Gia chủ đối với ngươi hết sức để
bụng đó..."
"Có ý tứ gì chứ?" Tiêu Mai bất ngờ nhắc tới gia chủ khiến cho Trần Hạo cảm thấy mù mờ.
"Không có gì, đến khi đó ngươi sẽ biết thôi, nhanh đi đi... Sư đệ, đệ đệ cùng
muội muội của ngươi thật đáng yêu không biết trước đây ngươi có đáng yêu như thế không?"
"Kỳ quái, sư tỷ ngươi quan tâm tới ta như vậy không sợ Tiêu Phong sư huynh ghen sao?"
"Sư tỷ ta đối tốt với ai có liên quan gì tới hắn? Đây là lần thứ hai rồi,
nếu như ngươi còn nhắc thêm lần nữa thì sẽ biết tay ta... Hơn nữa chỉ là một tiểu hài tử, sẽ có ai ăn dấm chua của ngươi chứ?"
"....."
Hai người vừa nói chuyện đồng thời đề tụ Nguyên lực đuổi theo hướng đội ngũ Tiêu gia.
Nương theo Vân Châu Võ Hội, Vân
Châu thành cũng vô cùng náo nhiệt lượng người vào thành cũng là lúc nhiều nhất trong năm. Trong phạm vi mấy trăm dặm
có rất nhiều thế lực đều trước sau đều tiến vào trong Vân Châu thành.
Trong Vân Châu thành khách sạn lớn nhỏ đều chật kín người đến không còn
chỗ trống. Thậm chí là một số ngôi nhà của dân chúng cũng bị người dùng
tiền để thuê.
Vân Châu Võ Hội, là một trong số những việc
long trọng và trọng đại nhất của Vân Châu huyện vào mỗi năm, có gần một
trăm thế lực lớn nhỏ tham gia. Trừ bỏ thế lực dự thi ra thì các thế lực
khác có thể dẫn một số lượng đệ tử nhất định tiến vào trong ngoại vi
khán đài,còn người thường nếu như muốn tiến vào trong xem thi đấu thì
phải bỏ ra số tiền rất lớn mới có thể mua được vé để tiến vào một nửa
trong khán đài (câu này nó rối tinh rối mù luôn ). Còn người thường
không có tiền chỉ có thể ở bốn phía xung quanh khán đài từ xa xem lại
thôi.
Dưới sự dẫn dắt của ba người Tiêu Quan, Tiêu Đỉnh, Tiêu Bác không một chút ngừng nghỉ, rốt cuộc lúc chạng vạng tối, tường thành cao lớn liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tất cả đều không có chút gì trở ngại,dưới sự cung kính của hộ vệ thủ thành trực tiếp tiến vào trong Vân Châu thành.
Ngã tư đường tập nập người đến ngươi đi, đội ngũ Tiêu gia liền xuất hiện
lại càng khiến cho mọi người ở xung quanh to nhr bàn luận. Làm Trần Hạo
kinh ngạc chính là trong tiếng nghị luận của mọi người hắn lại nghe được thông tin liên quan tới mình.
"Kia hẳn là thiếu gia của nhà giàu nhất! Đông Phương thế gia Tiêu Cát Hàn? Quả nhiên dáng vẻ đường hoàng,
nghe nói hắn dùng nửa năm thời gian từ Tứ phẩm Võ Sư tiến lên Thất phẩm
Võ Sư. Lần này trong số những đệ tử báo danh, hắn là một trong số những
người có thể dành được ngôi vị quán quân, cùng với Mặc gia Mặc Vũ Dật,
Tư Mã gia Tư Mã Kiếm Thần. Tỉ lệ đặt cược của bọn hắn đều ngang nhau,
gần bằng với Hách Liên gia Hách Liên Vũ Tử cùng Hách Liên Dịch Thanh!
Nghe nói hắn chỉ mới có mười sáu tuổi mà thôi, tại Tiêu gia xem như là
một siêu cấp thiên tài đi!"
"Tiêu Cát Hàn đích thật là siêu
cấp thiên tài, nhưng dù sao hắn cũng còn có Đông Phương gia ủng hộ về
Linh Dược. Tại Tiêu gia kẻ chân chính là siêu cấp thiên tài... Ngươi
nhìn thấy tên có tuổi nhỏ đi đằng sau Tiêu Cát Hàn, diện mạo tuấn mỹ
không? Hắn gọi là Tiêu Tường Hạo, chưa đến mười ba tuổi là kẻ có nhỏ
tuổi nhất trong lần báo danh này đấy, là đệ tử Tiêu gia chữ
"Tường"...Hắn chỉ dùng thời gian nửa năm để tu luyện hiện tại đã đạt đến Nhị phẩm Võ Sư rồi."
"Không phải chứ!?"
"Ngươi không
biết? Ta từ trong tửu quán nghe được chính mồm đệ tử Hách Liên gia nói
ra, đây chính là thiên tài mà Vân Châu huyện chúng ta mấy chục năm qua
mới ngộ được…Nhưng đáng tiếc..."
"Đáng tiếc? Sao lại đáng tiếc?"
"Nghe nói là vì một nữ nhi của Tiêu gia gia chủ, Tiêu Tường Hạo liền cũng với thiếu gia của Đông Phương gia Tiêu Cát Hàn lại ước chiến sinh tử...”
"Này... Đây chính là sinh tử quyết chiến, Tiêu Tường Hạo làm sao lại có thể đáp ứng chứ?"
"Ta cũng không biết, nhưng đây là tin tức rất chính xác đó. Hơn nữa Tiêu
gia gia chủ ra mặt giải quyết chuyện này cũng không thể nào thành công.
Thật là đáng tiếc..."
Mọi người cứ như thế nghị luận, cũng
không ít người nói đến hắn khiến trong lòng Trần Hạo vô cùng kinh ngạc.
Bất quá hắn cũng không nghĩ ra được tin tức tại sao lại truyền đi nhanh
như vậy. Hắn càng không nghĩ tới là vừa mới tiến vào Vân Châu thành hắn
đã trở thành "Danh nhân" rồi.
"Người dự thi nhỏ tuổi nhất,
mấy chục năm thiên tài khó gặp của Vân Châu huyện... Điều này quả thật
là một tin tức lớn, ta đã rất ít khi ra ngoài rồi không nghĩ tới lại vẫn còn cao đến như vậy..." Trần Hạo nhún vai, khóe miệng thoáng hiện một
vẻ bất đắc dĩ cùng cười khổ.
"Sao? ngươi rất kinh ngạc hả?"
Không thể không nói thiếp thân giáo quan Tiêu Mai thật sự là quan tâm quá mức so với chức trách của mình. Nhất cử nhất động của Trần Hạo đều không
thể nào tránh được hỏa nhãn kim tinh của nàng, cứ như lúc nào nàng cũng
chú ý đến Trần Hạo vậy.