Ầm ầm!
Trần Hạo cảm thấy trước mắt mình tối sầm, thanh âm như trời long đất
lở nổ bùng bên tai. Trần Hạo có thể khẳng định nếu không phải lúc này
hắn đang quan sát, mà là đang thi đấu, e rằng sớm đã bại... Hơn nữa bại
không chút nuối tiếc, thậm chí không kịp phản ứng...
“Ðây chính là chênh lệch sao?”
Sau khi khôi phục ý thức, Trần Hạo không đi theo bất cứ người nào, mà chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm hai người đang điên cuồng chiến đấu, trong
lòng giật mình thầm nghĩ.
“Bất luận là thân thể, chân nguyên, chiến kỹ... đều không phải cảnh
giới đồng đẳng, thậm chí Địa Tiên cảnh giới của Vô Cực tinh có thể sánh
được...Chênh lệch lớn quá... Cho dù là bản thân mình đấu với người như
vậy, muốn khiêu chiến vượt cấp cũng không có khả năng...”
Ngày còn ở Vô Cực Tinh, ngoài Đông Phương Hàn còn mang lại cho Trần
Hạo một chút uy hiếp, Trần Hạo chưa gặp phải ai thực sự uy hiếp được
hắn, đừng nói cảnh giới đồng đẳng, cho dù là người cao hơn một cảnh giới cũng không thể sánh được với hắn. Nhưng bây giờ thì...
Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.
Mặc dù Trần Hạo sớm đã từ Vô Cực lão tổ và Nguyên Như thiên tôn biết
được một hai, nhưng bây giờ sau khi thực sự chứng kiến, chấn động mang
lại cho hắn vẫn quá mãnh liệt.
“Ðây chỉ là thiên tài đỉnh tiêm của khu vực Á Dĩnh Tinh mà thôi, nếu
là Hạo Vũ Tinh hệ thậm chí vũ trụ này thì sao? Xem ra con đường mình
phải đi vẫn còn rất dài...”
...
Vèo Vèo Vèo...
“Mẹ kiếp... Mạnh quá...”
“Vù... căn bản không phải mình có thể chịu đựng... Mẹ, lãng phí một trăm viên...”
“U u u... Đáng tiếc quá, người ta mới ngắm thần tượng được một lúc,
dù ta rất muốn kiên trì, nhưng cảm giác đau đớn đó thật khó có thể chịu
đựng...”
Một lúc sau, khi trận đấu giữa Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh cuốn
sạch cả lôi đài, các đường thân ảnh lăng không xuất hiện ở khu vực quan
sát, những người này đều không chịu nổi áp lực đáng sợ đó, hoặc đã vượt
qua phạm vi chịu đựng tâm lý của họ, bản thân quyết định ra ngoài.
...
“Lão Uông, thế nào, ta nói không sai chứ? Lần này ngươi thua chắc rồi, ha ha...”
“Vội cái gì, mới ra có hơn một nửa thôi...”
“Ha ha, vậy ngươi cứ chờ đó mà xem! Đừng nói mười lăm phút, cho dù là năm phút, Nhân Tiên cảnh trừ mấy tên tiểu tử xếp phía trên, đều phải
chạy ra ngoài. Gia Cát Minh hoàn thành nhiệm vụ Tử Vong cấp giành được
thăng cấp cực đại... Nếu ta đoán không lầm, bây giờ e rằng sáu phần sức
mạnh hắn còn chưa thi triển. Chỉ riêng như vậy thôi đã khiến ta không
dám cược với ngươi rồi...”
“Không lẽ Túy Hồng Trần cũng có bí mật?”
“Ha ha... ngươi nói xem? Trước đây mỗi lần đều thua ngươi, lần này
ngươi thua chắc rồi... Hắc hắc, trách thì trách ngươi không hiểu thông
tin, đã cùng ta cược, có chơi có chịu, ngươi đừng hòng đổi ý! Ha ha
ha... Túy Hồng Trần nếu như không có thực lực ẩn giấu, ta đâu có cược
với ngươi? Một trận đấu lớn như vậy, chiến ý, uy áp, tuyệt kĩ có thể bộc phát mạnh đến cỡ nào?”
“Đừng đắc ý, ngoài mấy tên mà ngươi chỉ định ra, chỉ cần có một người kiên trì đến khi trận đấu kết thúc là coi như ta thắng... Nói không
chừng lại có hắc mã xuất hiện?”
“Đâu ra nhiều hắc mã như vậy? Ngoài mấy tuyệt đỉnh thiên tài mà ta
chỉ định, những người khác nếu không phải muốn tận mắt chứng kiến quyết
đấu chân chính thì chính là đám đàn bà mê trai...Có người có thể kiên
trì đến khi trận đấu kết thúc mới lạ!”
“Vậy sao? Lão Lam, ngươi thực sự như vậy, không chắc chắn liệu ta có
cược với ngươi không? Thử nghĩ lại xem những lần trước ngươi thua thế
nào...”
Hai lão đầu phụ trách giám sát điều khiển lôi đài nhìn chằm chằm lên
số liệu và màn hình hiển thị. Nội dung họ đánh cược rất đơn giản, đó là
trước khi trận đấu kết thúc, tu luyện giả tiến vào lôi đài đích thân thể nghiệm, ngoài mấy cao thủ chỉ định, những người khác sẽ không chịu nổi
nỗi đau tâm lý mà lựa chọn rời khỏi lôi đài sớm.
Suy cho cùng, tu luyện giả vào trong quan sát, dù là vô ảnh vô hình
nhưng tất cả uy áp, năng lượng, công kích, chỉ cần lan đến đều hoàn toàn bị ảnh hưởng. Người tâm cảnh hơi kém một chút
chỉ cần vượt qua cực hạn
của họ là không chịu nổi, nếu không, không những không có lợi ích, còn
khiến tâm cảnh bị hao tổn.
Thực tế đúng như bọn họ dự liệu, mới qua hai phút ngắn ngủi đã có hơn một nửa tu luyện giả rời khỏi lôi đài. Chỉ có điều lão đầu còn lại
không hề tỏ ra căng thẳng, biểu hiện vẫn rất bình thản.
...
Âm ầm ầm!
Vèo Vèo Vèo!
Kiếm quang, chưởng ảnh phân bố mọi góc lôi đài, Túy Hồng Trần và Gia
Cát Minh hai người càng lúc càng ngạc nhiên, đến bây giờ hai người mới
hiểu đối phương đều đang ẩn giấu sức mạnh. Vốn dĩ Gia Cát Minh cho rằng
hắn tuyệt đối có thể dùng ưu thế áp đảo tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa còn không cần bộc lộ thực lực chân chính của mình, tiếp tục khiêu chiến
cường giả xếp hạng cao hơn, nhất cử vọt lên top 3 không phải là chuyện
không thể. Nhưng bây giờ...
Chiến lực đáng sợ mà Túy Hồng Trần thể hiện tuyệt đối không phải hắn trước đây có thể so sánh...
Xoạt Xoạt Xoạt!
Người quan sát rời khỏi lôi đài mỗi lúc một nhiều, càng về sau, sắc
mặt càng nhợt nhạt, mồ hôi lạnh túa ra, rõ ràng đã kiên trì đến cực hạn
chịu đựng của mình. Dù là một số tu luyện giả hiểu rõ thực lực của Túy
Hồng Trần và Gia Cát Minh, giờ phút này đều hoảng sợ mở to hai mắt.
Kể cả một số cao thủ hạng cao đang âm thầm vào trong quan sát.
“Ha ha... Ngoài mấy tiểu tử đó ra, chỉ có hai trăm người, đây là mới
được năm phút thời gian, hai người hình như đều đã tung ra bảy phần thực lực của mình...Một món hạ phẩm thánh khí, chậc chậc, lão Uông!”
“Đợi ngươi thắng rồi hãy đắc ý.”
“Rất nhanh, rất nhanh thôi, hai trăm người này rõ ràng đã tràn đầy nguy cơ, kiên trì thêm vài giây nữa là cùng! Ha ha!”
Hai người đánh cược, nhìn lên màn hình thể hiện tất cả tu luyện giả
bước vào quan chiến, một người nắm chắc phần thắng rất là đắc ý, một
người vẫn rất bình thản, chỉ là ánh mắt dán chặt vào màn hình, cũng chỉ
có họ mới có thể nhìn thấy màn hình, tất cả tu luyện giả tiến vào quan
chiến họ đều có thể nhìn thấy.
Giờ khắc này...
Trần Hạo từ lần đầu tiên thử đứng giữa hai người, bị oanh kích trúng
đã không dám coi thường nữa. Một trăm viên tiên nguyên tinh đối với Trần Hạo không phải là con số nhỏ, bị oanh kích mấy lần e rằng tâm thần cũng mơ hồ, hắn không muốn lãng phí trận đấu giữa các cao thủ này.
Cho nên Trần Hạo lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi, né Đông né Tây tránh khỏi đối công của Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh.
Thời gian dần trôi qua, đúng như lão giả kia dự liệu, nhân số nhanh
chóng giảm bớt, khiến lão giả nắm chắc phần thắng trong tay càng lúc
càng đắc ý, có chút không lưu ý đến một Trần Hạo đang chật vật.
Chỉ có điều, lão giả tình thế có vẻ bất lợi nhưng vẫn bình tĩnh dị
thường, ánh mắt dán chặt vào màn hình, nói một cách chính xác là dán
chặt vào Trần Hạo đang đứng trong đám người.