Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Tiếp Nhận Chức Vụ Lôi Chủ


trước sau

“Tốt, tốt lắm!” Túy Phàm Trần vốn đã chuẩn bị ra tay, nghe thấy những lời Trần Hạo nói, mày kiếm nhướng lên, ánh mắt lóe ra hai đường ác liệt, nói: “Xem ra ngươi có đủ tự tin, nếu đã như vậy, ta đồng ý cho ngươi thay đổi tiền cược, nhưng... đổi thành một ngàn viên tiên nguyên tinh ngươi thấy thế nào?”

“Ta là nghiêm túc, không muốn ngươi thua quá nhiều...”

“Hai ngàn viên!”

“Khục khục... ngươi nghĩ ta nói đùa với ngươi à?”

“Ba ngàn viên! Đừng phí lời nữa, dám đổi hay không?”

“Con người này... được thôi.” Trần Hạo bất đắc dĩ nói, trên thực tế, Trần Hạo rất oan uổng.

Hắn đúng là đang nói thật, thật sự không phải giả vờ, cũng không giống như Vô Cực lão tổ suy đoán...

Nhưng rõ ràng không có người tin hắn. Trần Hạo cảm nhận được thân thể và chân nguyên của mình đều không bằng Túy Phàm Phần, hơn nữa sau khi bước vào Nhân Tiên cảnh cũng chưa có trải qua chiến đấu nhẹ nhàng, bất luận chiến kĩ hay kinh nghiệm chiến đấu, Trần Hạo đều không thể nhận thức rõ ràng về bản thân. Nhưng Trần Hạo tin một điểm, đó chính là ngộ tính vượt xa người thường của hắn cùng vận dụng đối với năng lượng bổn nguyên. Chỉ cần cho hắn thời gian, thời gian rất ngắn, hắn có thể thích ứng với sức mạnh và cảnh giới hiện tại.

Đối phó với người sức mạnh mạnh hơn chỉ một bậc như Túy Phàm Trần, căn bản không có ưu thế tuyệt đối, hắn không thể thua.

Nhưng hảo tâm của hắn bị người khác nhìn thành lòng lang dạ sói...

Trần Hạo chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Sau khi hai người đạt thành hiệp ước, tiền cược liền biến thành ba ngàn viên tiên nguyên tinh.

Ba ngàn viên dù không phải con số quá lớn, nhưng đối với tu luyện giả đốt tiền cũng không phải là con số nhỏ, nhất là Nhân Tiên cảnh sơ kì tu luyện giả, trong tình huống thông thường tiền cược sẽ không vượt qua con số một trăm. Nếu không, Túy Phàm Trần đã không vì năm trăm viên tiên nguyên tinh mà chịu mất đi một cơ hội khiêu chiến, đáp ứng lời khiêu chiến của một kẻ nghiệp dư có chiến tích bằng 0.

Trần Hạo miễn cưỡng đáp ứng, trong mắt mọi người lần nữa biến thành giả tạo, cuồng, hơn nữa còn là kiểu cuồng rất có dể khí!

Cho dù là Túy Phàm Trần, ánh mắt nhìn Trần Hạo cũng phát sinh biến hóa vi diệu.

“Phù...” Túy Phàm Trần hít một hơi thật sâu, ba ngàn viên tiền cược, đây là lần đầu tiên của hắn, vậy mà đối thủ cũng thật sự tiếp nhận. Khoảnh khắc này, Túy Phàm Trần ngược lại có chút bất an. Không thể không nói, trên khí thế, Trần Hạo áp đảo hắn. Ðây là điều hắn chưa bao giờ liệu tới...

...

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Hai tiếng nổ lớn đồng thời phát ra từ dưới chân, trận đấu đầu tiên của Trần Hạo ở sân thi đấu, hơn nữa là trận đấu với số tiền cược lên tới ba ngàn, cuối cùng đã diễn ra.

Chí ít đã có vài trăm tu luyện giả bỏ ra mười viên tiên nguyên tinh, trực tiếp vào trong lôi đài quan sát, bao gồm Vô Cực lão tổ và Nguyên Như thiên tôn.

Túy Phàm Trần vừa ra tay đã đem sức mạnh nâng lên chín phần, một kiếm đâm ra, chân khí hùng hậu ngưng tụ thành một đường kiếm quang huy hoàng ẩn chứa phù văn phức tạp, ác liệt, nhanh, cuồng bạo, mà người lại theo kiếm mà đến!

“Đến đúng lúc lắm!”

Keng!

Kiếm minh du dương phát ra trong tay Trần Hạo, rút kiếm, vung kiếm, đơn giản gọn gàng, nhưng khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Trần Hạo rõ ràng đem sức mạnh nâng lên đến đỉnh phong, lại vẫn đứng yên tại chỗ, động tác vung kiếm càng không nhanh như tuởng tượng, nói một cách chính xác, nhìn có vẻ rất chậm...

“Đây là trận đấu đầu tiên của ta, dùng ngươi để luyện kiếm vậy!”

Không ai biết suy nghĩ của Trần Hạo, hắn chỉ muốn luyện kiếm, muốn làm quen với sức mạnh của mình trước. Cho nên hắn không công kích, mà lựa chọn phòng thủ hoàn toàn.

Vung kiếm họa cung, lấy nhu khắc cương, dung nhập đến trong nhu kiếm đạo, loại kiếm đạo với tên gọi vô vị nhất trong kiếm đạo. Sở dĩ vô vị bởi vì nó chỉ là phòng thủ, phòng thủ đơn thuần.

Khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân của Trần Hạo bình lặng như nước, khi công kích của Túy Phàm Trần giáng xuống, cả người như chiếc lá phiêu linh trong gió, lại giống như một chiếc thuyền độc mộc phiêu đãng trên biển để mặc cho gió thổi sóng đánh theo sóng mà động!

Linh hồn cảnh giới, thiên đạo pháp tắc, kiếm đạo cảnh giới nâng lên, khiến lĩnh ngộ của Trần Hạo đối với nhu kiếm đạo so với trước đây tịnh tiến vô số lần, phòng thủ thể hiện không biết sẽ mạnh đến đâu.

...

“Hừ! Vậy mà cũng muốn cản ta? Ði!”

Vượt qua dự liệu của Trần Hạo là khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một ngàn trượng, Túy Phàm Trần đột nhiên cuồng mãnh vung ra bảo kiếm, tay niết kiếm quyết phức tạp.

Xùy!

Xùy Xùy Xùy Xùy!

Trong chốc lát, tốc độ bảo kiếm tặng vọt mấy lần, gần như đồng thời, một phân thành hai, hai phân thành bốn... Trong nháy mắt biến thành năm trăm mười hai đường kiếm quang như thực thể, trên kiếm quang phủ đầy huyền ảo phù văn kim sắc, dưới thần niệm điều khiển cường hoành, năm trăm mười hai đường kiếm quang giống như vật sống có linh hồn, từ những góc độ, phương vị khác nhau vẽ thành những đường vòng cung quỷ dị từ bốn phương tám hướng đánh về phía Trần Hạo.

“Mạnh vậy sao?”

“Đây mới là thực lực chân chính của Túy Phàm Trần?”

Cảnh tượng này khiến tu luyện giả quan sát đều hoảng sợ. Tất cả mọi người đều dự liệu ba trận trước, Túy Phàm Trần đã bảo lưu thực lực, nhưng không ngờ trận đấu với Trần Hạo vừa mới bắt đầu đã bạo phát ra công kích cường hãn như vậy, rõ ràng sự cuồng ngạo hung hăng của tên nghiệp dư có chiến tích bằng 0 này đã thực sự chọc giận Túy Phàm Trần.

“Còn mạnh hơn ta dự đoán... Nhưng vẫn không đủ!”

Túy Phàm Trần đột nhiên thi triển tuyệt học chiến kĩ nằm ngoài dự liệu của Trần Hạo, nhưng đã quyết định lấy Túy Phàm Trần để luyện kiếm, đắm chìm trong nhu kiếm đạo tâm cảnh hắn không có chút khủng hoàng nào, đầu óc trở nên không minh linh động, năm trăm mười hai đường kiếm quang nhìn có vẻ phức tạp, xảo trá, quỷ dị hơn nữa ẩn hàm sức mạnh cường hãn, mỗi một đường đều rõ ràng hiện ra trong đầu Trần Hạo, thậm chí đến biến hóa quỹ tích nhỏ nhất cũng có thể bắt được.

Đinh đinh đinh... ầm ầm ầm...

Trần Hạo nhìn như chậm nhưng lại nhanh, họa viên bảo kiếm lượn vòng xung quanh vang lên những tiếng kim thiết giao minh và tiếng nổ dày đặc, nhìn có vẻ kinh hiểm vạn phần, thậm chí rất nhiều tu luyện giả đều cho rằng Trần Hạo bị kiếm quang của Túy Phàm Trần giết chết, nhưng kết quả là chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, năm trăm mười hai đường kiếm quang bị phá vỡ hết một cách rất trình độ.

Mặc dù quần áo, tóc tai Trần Hạo bị năng lượng loạn lưu làm cho rối bời dị thường, thậm chí dưới sức mạnh cường hoành của Túy Phàm Trần làm lòng bàn tay Trần Hạo lâm râm có chút đau đớn nhưng cả quá trình vẫn rất hành vân lưu thủy, không hề có chút bối rối.

Đọ ý thức, đọ điều khiển, đọ tuyệt học.

Trần Hạo sở hữu biến dị linh hồn, căn cơ ý võ song tu, niệm lực cường hãn vô cùng, ngoài ra còn sở hữu ba ngàn đại đạo tại thân, không có gì phải sợ.

Công kích nhìn có vẻ cường đại dị thường này đối với Trần Hạo ngược lại không còn cuồng bạo, uy lực bằng đòn công kích đơn giản, trực tiếp nhất.

“Đây... thực sự là tên nghiệp dư có chiến tích bằng 0 sao? Bình thản, ung dung như thế này... tuyệt đối đã trải vô số lần chiến đấu mới có thể tôi luyện ra khí chất trầm ổn tĩnh lặng này...”

Chỉ là lần quyết đấu này, vô số người đã cho rằng Trần Hạo là tu luyện giả thiếu hụt chiến kĩ và kinh nghiệm chiến đấu liền bây giờ có chút không thể xác định.

So với những người xung quanh, kinh ngạc nhất vẫn là đương sự Túy Phàm Trần.

Tuyệt học của mình thì Trần Hạo rõ hơn ai hết, nhất là trình tự Trần Hạo phá vỡ kiếm võng công kích của hắn có thể gọi là miểu đến hào đỉnh, không có bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nếu không, chỉ cần trình tự phá giải một đường kiếm quang xảy ra sai sót sẽ rơi vào hiểm cảnh bị vô số đường kiếm quang tới gần, không thể phản kháng.

Đáng tiếc, Trần Hạo không có phạm sai lầm.

“Hừ, chính là không tin ngươi có thể cản được ta!”

Xùy Xùy Xùy!

Ở phương diện tâm thần điều khiển, Túy Phàm Trần tuyệt đối tự tin, sau kinh ngạc ngắn ngủi, liền công kích càng quỷ dị hơn, xảo trá hơn, ác liệt hơn.

Trận này nối tiếp trận kia, đợt này nối tiếp đợt kia, công kích liên miên bất tuyệt dần dần tăng cường, giống như thủy triều càng lên càng cao!

Nhưng Trần Hạo lại phòng thủ kín kẽ không có
bất cứ sơ hở nào khiến Túy Phàm Trần có cảm giác như bị chó cắn nhím đâm, càng chiến càng giận!

“Trần Hạo này chỉ biết phòng thủ à? Con mẹ nó, lâu như vậy rồi, đến một lần công kích cũng không có... Phòng thủ dù tốt cũng vô dụng”

“Hắn thi triển có lẽ là kiếm đạo vô bổ nhất, nhu kiếm đạo! Bảo hắn công kích không phải là muốn làm khó người ta sao?”

Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, tu luyện giả đứng xem từ chấn động ban đầu biến thành im lặng hiện tại, họ thừa nhận Trần Hạo rất mạnh, nhưng bộ dạng bây giờ thực sự khiến người ta lo lắng thay cho hắn, trừ phòng thủ vẫn là phòng thủ, đến một chiêu công kích cũng không có, cho dù chiến đấu rất đặc sắc, nhưng cũng thiếu quá nhiều kích thích, hoàn toàn không xứng với cuồng, hung hăng mà hắn thể hiện lúc bắt đầu.

“Trần Hạo, ngươi ngoài phòng thủ ra còn biết cái gì? Có gan thì chính diện đấu với ta, ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian!”

Cuối cùng, Túy Phàm Trần cũng không chịu được, trên thực tế, hắn đã thể hiện hết toàn bộ chiến kĩ, bị cảm giác hữu lực vô pháp ép cho sắp phát điên.

“Cút, ta vốn dĩ muốn cùng ngươi đấu thêm chút nữa, ba ngàn viên tiên nguyên tinh, quá nhanh, thực sự không đáng... Nếu ngươi đã yêu cầu như vậy, vậy ta cũng thành toàn cho ngươi!”

Xùy!

Trần Hạo với lòng bàn tay lâm râm đau đớn biết không cần luyện kiếm nữa, Túy Phàm Trần này đúng là rất mạnh, đáng tiếc, phương diện cường đại của hắn vừa vặn là phương diện đắc ý nhất của Trần Hạo, tiếp tục thế này cũng không có nhiều ý nghĩa. Cho nên khoảnh khắc này, Trần Hạo quyết định dứt khoát ra tay.

Một kiếm đâm ra!

Gọn gàng linh hoạt, đơn giản trực tiếp, ác liệt vô cùng!

Khoảnh khắc này, nhất là trong lôi đài chỉ còn một số ít cao thủ đứng xem đều rõ ràng cảm nhận được kiếm ý của Trần Hạo đột nhiên chuyển đổi, khoảnh khắc đó tựa hồ không khí cũng bị áp bách, một luồng kiếm đạo ý chí hủy thiên diệt địa tuôn trào mà ra!

Kiếm quang giống như hắc sắc trường hà quét qua cửa thiên!

Xùy Xùy Xùy Xùy Xùy!

Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm... tổng cộng sáu kiếm!

“Có lẽ đủ rồi, sáu kiếm liên phát, cho dù chân nguyên, thân thể của hắn cường đại hơn mình cũng không thể chịu được!” Đôi mắt đen nhánh của Trần Hạo ánh lên một luồng chiến ý điên cuồng ẩn trong xương cốt, nhìn chằm chằm lục kiếm liên miên mà ra, Bạch Kim Phá Thiên Trảm!

Tuyệt học mà hắn sở trường nhất, thuần thục nhất!

“Tuyệt học liên phát? Phá cho ta! Phá! Phá...”

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...

Tiếng nổ đáng sợ vang lên, Túy Phàm Trần vốn tưởng Trần Hạo sẽ áp dụng biện pháp phòng thủ đến cùng, căn bản không ngờ Trần Hạo nói ra tay liền ra tay, hơn nữa ra tay liền là một luồng công kích khiến hắn cảm thấy nguy hiểm cự đại, lại là liên phát!

Giờ khắc này, hắn điên cuồng đem bản thân nâng lên cực hạn, chiến ý được bồi dưỡng ra từ vô số lần nguy cơ giáp mặt với cái chết, khiến tiểu vũ trụ của hắn cũng phải bạo phát, hắn có thể khẳng định đây tuyệt đối là trạng thái mạnh nhất của hắn từ trước đến giờ!

Đáng tiếc...

Bùm!

Theo những tiếng nổ mạnh, một âm tiết rất nhỏ truyền vào trong tai Túy Phàm Trần, đồng thời mi tâm thoáng lạnh, ngay sau đó hắn rõ ràng cảm nhận được đầu mình nổ tung, hoảng sợ, chấn động, trong bất cam vô tận, hắn hóa thành một đường bạch quang biến mất trên lôi đài.

Túy Phàm Trần chết!

Vô Cực Tinh, Trần Hạo, tên nghiệp dư chiến tích bằng 0, chiến ý bằng 0, lại đánh thắng Nhân Tiên sơ kỳ cảnh giới cao thủ Túy Phàm Trần, dù là Nguyên Như thiên tôn và Vô Cực lão tổ hiểu rõ Trần Hạo cũng không ngờ Trần Hạo lại thắng dễ dàng, nhanh chóng như vậy!

“Không thể nào, không thể nào! Sao mình lại có thể thua? Sao lại có thể thua một người chiến tích bằng 0, thân thể, chân nguyên hoàn toàn không bằng mình? Hắn... hắn thi triển là tuyệt học gì?”

Trên một tinh cầu khí tức hoang vu, trong một sơn động tan hoang, Túy Phàm Trần giận dữ đứng bật dậy, mặt đầy khiếp sợ, mồ hôi chảy ra đầm đìa, rõ ràng việc chết trong thế giới thứ hai khiến trong thực tại của hắn đã bị ảnh hưởng rất lớn.

“Thì ra là hắn nói thật...” Trong đầu Túy Phàm Trần hồi tuởng lại từng chiêu từng thức của Trần Hạo, cuối cùng im lặng. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, hắn đều cho rằng Trần Hạo là đang giả vờ.

“Mình thua rồi... Trần Hạo, không lâu sau, ta sẽ khiêu chiến ngươi, hi vọng ngươi đừng tránh né!”

Sau khi một đường bạch quang lóe lên, Túy Phàm Trần thân là lôi chủ liền trở lại lôi đài của mình. Đây cũng là quyền hạn chỉ lôi chủ mới có, sau khi tử vong, vào lại lần nữa là có thể trực tiếp xuất hiện trên lôi đài.

“Rất hoan nghênh!” Trần Hao mỉm cười nói.

“Vậy thì tốt, lôi đài nhường cho ngươi, ta tin ngươi rất cần chiến đấu! Hôm nay, dừng lại ở đây thôi!”

Xoạt!

Túy Phàm Trần nói xong liền rời khỏi lôi đài, trận chiến này, hắn cần từ từ tiêu hóa, không còn tâm tư hoàn thành sáu trận còn lại. Trong sân thi đấu cũng thường xuyên nhìn thấy tình huống này. Lôi chủ sau khi thua không tiếp tục làm lôi chủ hoàn thành mười trận thi đấu nữa, nếu lựa chọn từ bỏ chiến đấu, người thắng có thể tiếp nhận lôi chủ.

“Tít tít tít...”

“Ba ngàn viên tiên nguyên tinh vào tài khoản, chúc mừng bạn trở thành lôi chủ của lôi đài số 132, bạn có hai lựa chọn, một là bất luận thắng bại đều đảm nhận vị trí lôi chủ, thi đấu tiếp sáu trận còn lại. Hai là thắng tiếp nhận đảm nhiệm lôi chủ, bại thì kết thúc lôi chủ. Xin hỏi bạn lựa chọn loại nào?”

“Hả? Còn có như vậy nữa à?” Nhận được tin tức truyền đến, Trần Hạo thoáng kinh ngạc, đây là chuyện hắn không biết cũng chưa từng nghe qua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện