Liên tiếp mấy trận trông thì có vẻ nguy hiểm nhưng
vẫn chiến thắng sát nút khiến ánh mắt mọi người nhìn Trần Hạo đều phát
sinh biến hóa. Chỉ là vẫn không có ai đoán được tại sao Trần Hạo lại hạn chế thực lực của mình, chuyện này trong mắt mọi người hoàn toàn không
có ý nghĩa, thuật nghiệp có chuyên công, tuyệt học chân chính chỉ có
trải qua thiên chuy bách luyện có thể hiện ra uy lực mạnh nhất, nhưng
Trần Hạo rõ ràng từ bỏ tuyệt học, chỉ dựa vào bản năng chiến đấu, kiên
trì chiến đấu.
Cái này có ý nghĩa khó hiểu.
Đáng tiếc, ở đây ngoài Vô Cực lão tổ vị Đại La Kim Tiên hậu kì đỉnh
phong cao thủ này, không còn một vị Đại La Kim Tiên nào khác đến xem
trận đấu của một tiểu nhân vật, đương nhiên cũng không ai có thể hiểu
được dụng ý của Trần Hạo.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sự kì vọng của mọi người dành cho Trần Hạo!
Khởi động điều kiện bí mật của sân thi đấu, thắng liền hơn hai trăm
trận, hơn nữa vẫn đang tiếp tục, bất luận là cái nào cũng tương đối có
tính chấn động. Tất cả mọi người đều muốn biết Trần Hạo có thể tiếp tục
toàn thắng đến tận lúc nào, duy trì được bao nhiêu trận...
Đương nhiên, mọi người cũng hi vọng có cao thủ thực sự đến.
Trên thực tế, không ít Nhân Tiên cảnh sơ kì cao thủ đã đến, chỉ là họ đến quá muộn, phát hiện số người xếp hàng khiêu chiến đã lên đến con số vài ngàn, còn phương thức lựa chọn của Trần Hạo thì đơn giản dựa vào
thứ tự trước sau, hoàn toàn không giống phương thức lựa chọn đối thủ của những cao thủ khác, cao thủ dù vội đến mấy cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể chờ đợi.
...
“Phù... lợi hại lợi hại, tháng này hoặc nói hôm nay, thu nhập của lôi đài số 132 e rằng sẽ vượt xa những lôi đài khác, ha ha ha...”
“Đúng vậy, thật không ngờ Trần Hạo của Vô Cực Tinh lại không đơn giản như vậy, nếu không phải hắn khởi động điều kiện bí mật của sân thi đấu, đến chúng ta cũng không biết còn có chuyện này.”
“Không sai, ta kiểm tra rồi, thế giới thứ hai từ lúc vận chuyển đến
giờ đã có ba mươi bảy tu luyện giả khởi động điều kiện này, cái này
trong năm tháng dài dằng dặc chính là muối bỏ bể, tên gần đây cũng là ba trăm vạn năm trước, cho nên chúng ta không biết cũng không có gì lạ.”
“Ồ? Là những người nào?”
“Toàn những cái tên nghe đến cũng chưa từng nghe qua, có lẽ là thời
đại quá xa xưa rồi... Đoán chừng đều đã vẫn lạc, hoặc không thì đã trở
thành nhân vật ở cấp bậc chúng ta không thể chạm đến... Nhưng dựa theo
ghi chép, người có chiến tích mạnh nhất, thắng liền mười vạn trận, đánh
đâu thắng đó không gì cản nổi, đến cuối cùng thực sự không có đối thủ
khiến hắn mất hứng thú, chủ động từ bỏ.”
“Thắng liền mười vạn trận... Cái này cũng khoa trương quá rồi đấy?”
“Đúng vậy, càng khoa trương hơn là thời gian hắn thi đấu mười vạn trận... Ngươi đoán là bao lâu?”
“Coi như năm phút một trận đi, mỗi ngày 288 trận, tính tròn 300 trận, vậy thì cần khoảng ba mươi tư ngày... Nếu ngươi đã nói rất khoa trương, vậy thì ta đoán mười lăm ngày?”
“Ha ha, tám ngày! Hắn chỉ dùng tám ngày đã hoàn thành mười vạn trận
toàn thắng, trừ bỏ khoảng cách giữa mỗi trận đấu cùng thời gian lựa chọn đối thủ, thời gian chiến đấu mỗi trận chỉ khoảng một phút! Chính là
giống như bộ dạng Trần Hạo lúc mới bắt đầu, không biết lấy đâu ra thực
lực mạnh như vậy?”
“Ặc... Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Trần Hạo này cảm thấy kì kì, không biết tại sao hắn lại khống chế sức mạnh của mình, nếu
không làm vậy, thời gian mỗi trận sẽ rất nhanh. Hơn nữa, tên này giống
như bụng đói ăn quàng, dựa vào thứ tự đăng kí nghênh chiến, làm vậy là
có ý gì? Vì chiến mà chiến? Sao ta cảm thấy tên này bẩm sinh là một kẻ
cuồng chiến đấu, nếu như vậy, có lẽ là để hưởng thụ chiến đấu...”
“Ừm, ta cũng cho rằng như vậy. Hắn không những cuồng chiến đấu, còn
là một kẻ thích bị ngược đãi, nếu không, có thể một chiêu giết chết đối
thủ, tại sao hắn còn khiến cho mình nguy cảnh trùng trùng, thậm chí bị
thương? Đây dù là thế giới thứ hai nhưng cảm giác căn bản không khác gì
thật...”
“Đúng là như
vậy. Mặc kệ hắn, dù sao sự xuất hiện của tên này là may
mắn của hai chúng ta, hoa hồng được chia năm nay tuyệt đối không ít, ha
ha ha...”
Hai tu luyện giả chủ quản lôi đài 132 đang ở trong phòng điều khiển,
vừa tiếp nhận tin tức người khiêu chiến chuyền cho Trần Hạo, vừa trò
chuyện với nhau.
...
“Nhiếp huynh, ngươi cũng đến xem náo nhiệt à?”
“Ha ha... Vân lão đệ, ngươi không phải cũng đến sao? Nhìn ra cái gì chưa?”
“Ðến muộn, nhìn không ra cái gì, căn bản không thể nhìn ra thực lực
thật sự của hắn mạnh đến đâu, nhưng theo những người đã được tận mắt
nhìn hắn chiến đấu, dù là gặp phải chúng ta, hắn cũng đủ sức đánh một
trận... Tóm lại, tiểu tử này khiến ta có chút hưng phấn.”
“Ồ?”
“Nhiếp huynh, ngươi xem mấy trận nữa sẽ hiểu... Thiên phú chiến đấu
thuần túy của tên này còn mạnh hơn chúng ta, nếu đấu với Nhiếp huynh
ngươi... Ha ha, Nhiếp huynh ngươi đừng không vui, ta cảm thấy xét về
thiên phú chiến đấu, hắn còn mạnh hơn ngươi.”
“Vậy sao? Vậy ta phải xem thật kĩ rồi...” Thiếu niên được gọi là Nhiếp huynh nheo mắt, chăm chú nhìn lên lôi đài.
Trong lúc hai người nói chuyện, những tu luyện giả bên cạnh đều thi
nhau liếc mắt nhìn, ánh mắt nhìn hai người mang theo một tia cung kính,
sủng bái, nhất là nam nữ thanh niên càng có chút cuồng nhiệt.
Hai người này không phải ai khác, chính là những Nhân Tiên sơ kỳ có
chiến tích cao nhất, thực lực mạnh nhất, danh khí cũng cao hơn Túy Phàm
Trần một bậc, quan trọng nhất là hai người đều là siêu cấp thiên tài đệ
tử của thế lực đỉnh tiêm Á Dĩnh Tinh, trên người có rất nhiều quang
hoàn, không ai dám hoài nghi tương lai của họ tuyệt đối không chỉ giới
hạn ở Á Dĩnh Tinh, một người tên Nhiếp Thiếu Phong, một người tên Vân
Trung Kiếm.
Xem một trận, chỉ thấy bình thường, xem hai trận, coi như có thể,
tiếp tục xem mấy trận nữa liền phát hiện ra chỗ mạnh của Trần Hạo.
Điểm này rất nhanh khiến các tu luyện giả mới đến đạt thành nhận thức chung.
Ðáng tiếc, mọi người đều giống như hai lão đầu phụ trách lôi đài số 132, coi Trần Hạo là một kẻ bẩm sinh cuồng chiến đấu!
...
“Hắn cũng đến rồi...”
Xem liền mấy trận, khi Nhiếp Thiếu Phong đưa ra lời mời khiêu chiến
hơn nữa tiền cược định thành năm ngàn viên tiên nguyên tinh, Vân Trung
Kiếm đột nhiên thấp giọng nói.
“Hả?”
Tri giác nhạy bén của Nhiếp Thiếu Phong ở thời điểm này cũng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, vội vàng quay đầu nhìn tu luyện giả
đang đi về phía bọn họ.
Người đến một thân bạch bào, dáng người cao gầy, tướng mạo tuấn nhã,
khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, tràn ngập khí độ nho nhã,
phát tán ra khí tức nhàn nhạt, nhưng lại thâm trầm như đại hải, bất cứ
ai cảm nhận được sẽ lập tức sinh ra một loại cảm giác sâu đến khó dò.
Người đến vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của tất cả tu luyện giả gần đó, khoa trương hơn là biểu cảm của mọi người, cảm giác đó giống
như rất bất ngờ nhìn thấy thần tượng trong truyền thuyết, chấn động, vui sướng, kích động...