“Long Dực? Long Dực hiệu xưng Vô địch Nhân Tiên,
thua bởi hắn cũng không oán. Dù là sư huynh ta ngụy cảnh giới xuống Nhân Tiên, muốn thắng được hắn cũng phải phí một phen công phu... Với ưu thế sức mạnh chân nguyên của hắn, ngươi co thể đi qua năm mươi chiêu trên
tay hắn đã là đủ tự hào rồi! Ách...” Nguyên Như thiên tôn thấy sắc mặt
Trần Hạo dường như có chút trầm trọng, tưởng Trần Hạo vì đánh thua Long
Dực nên mới lên tiếng an ủi, chỉ là lúc hắn nói ra năm mươi chiêu, sắc
mặt Trần Hạo tựa hồ có chút quái dị, sau một thoáng dừng lại, vội vàng
nói: “Dù có thể qua được mười chiêu cũng là rất mạnh rồi, dù sao, ngươi
đã thắng được một vạn trận không phải sao? Long Dực quyết đấu ở trong
Nhân Tiên cảnh đều là thôi cổ lạp hủ, có thể kiên trì mười chiêu chỉ có
rải rác mấy người... Sư đệ, đệ là bao nhiêu chiêu? Dù năm sáu chiêu cũng là rất mạnh, dù một chiêu cũng không có gì, cái này không phải chủ yếu
trông vào Long Dực sao? Dưới sức mạnh tuyệt đối, hắn liền xuất tuyệt
chiêu, đệ không thể ngăn cản cũng rất bình thường... Khục khục...”
Biểu cảm của Trần Hạo càng lúc càng quái, khiến tâm lý Nguyên Như
thiên tôn càng lúc càng phức tạp, đây là hắn đang an ủi tiểu sư đệ, phải biết rằng theo hiểu biết của Nguyên Như thiên tôn về Trần Hạo, sau khi
Trần Hạo buớc vào tu luyện giới, cả quãng đường chưa từng thua qua lần
nào. Lần này thua bởi Long Dực, đả kích tuyệt đối là trầm trọng. Thiên
tài loại hình này quá nhiều điển hình một khi bị đả kích mất đi tự tin,
đối với ảnh hưởng về sau sẽ rất lớn. Ðây không phải là cái hắn muốn nhìn thấy.
“Phì... Sư huynh, huynh cũng quá coi thường sư đệ ta rồi?” Trần Hạo
cuối cùng không nhịn được phì cười, vô hình trung hảo cảm đối với Nguyên Như thiên tôn cũng tăng lên, hắn có thể nhìn ra vị sư huynh lớn hơn
hàng ngàn hàng vạn tuổi này thực sự quan tâm mình.
“Ách... tiểu sư đệ, ý đệ là?”
“Đệ chỉ lo lắng cho tình cảnh chúng ta bây giờ mà thôi, về phần trận
đấu với Long Dực, không giấu gì huynh, là đệ chủ động nhận thua. Nếu
không... đệ bây giờ nói không chừng vẫn chưa kết thúc trận đấu.”
“Không cùng hắn giao chiến nữa?”
“Là giao chiến hai canh giờ vẫn chưa phân ra thắng bại. Nhưng đệ
trước sau đều ở thế hạ phong, hơn nữa nếu tiếp tục đã không còn ý nghĩa
quá lớn. Con người này rất không tệ, đệ cũng không cần phải kiên trì
nữa.”
“Không... không phải chứ? Ý đệ là đệ với Long Dực ngang sức ngang tài?”
“Coi như vậy đi... Ðược rồi, sư huynh, huynh vẫn là nói, tình cảnh
chúng ta bây giờ đi! Có tin tức gì mới không?” Trần Hạo chuyển chủ đề,
hỏi.
“Lợi hại! Vô cùng lợi hại... Chẳng trách chúng lại phải tăng lực
lượng...” Nguyên Như thiên tôn có chút kích động nhìn Trần Hạo nói, “Sư
phụ đã triệu tập sức mạnh đỉnh tiêm của Vô Cực Tinh chúng ta, bao gồm
đại sư huynh và nhị sư huynh ngươi chưa từng gặp qua, còn có tam đại
cung cung chủ, thập đại Thiên Tiên. Toàn bộ xuất động đến đây cùng chúng ta hội hợp. Nhưng có lẽ động tác của chúng ta còn có biểu hiện của
ngươi khiến Tây Môn gia và bốn thế lực muốn giết chết chúng ta phải tăng lực lượng...”
“Tin tức này chúng ta sao có được? Chuẩn xác không?” Trần Hạo khẽ nhíu mày.
“Đương nhiên chuẩn xác. Vô Cực Tinh chúng ta đương nhiên cũng có
nguồn tin tức của riêng mình, chỉ có điều phí tổn tương đối lớn. Lo lắng duy nhất bây giờ là ngũ phương thế lực sẽ liên hợp chặn đường săn giết
chúng ta... Nếu thực sự xuất hiện tình huống này, e rằng chỉ có từ bỏ
Ngân Dực Vô Cực Hào, dẫn theo ngươi, Lãnh Ngưng Hoan, Lãnh Ngưng Nhạc,
Bách Lý Ngưng Băng và mười người có tiềm lực nhất rời đi, đợi đại sư
huynh, nhị sư huynh bọn họ đến cứu viện... Sư đệ, những chuyện này đệ
không cần phải quản, bất luận thế nào sư huynh sẽ bảo đảm an toàn cho
ngươi, ngươi bây giờ chuyên tâm tu luyện là được!”
“Không gian hỗn loạn này rộng lớn vô cùng. Họ chỉ là ngũ phương thế
lực mà thôi, chúng ta chỉ cần đi đường vòng tránh né, không lẽ không
được?”
“Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng tuyến đường không gian chúng ta
có thể thực sự thay đổi rất
có hạn, còn năng lực thăm dò của phi hành
thì bọn chúng mạnh hơn chúng ta rất nhiều lần, tốc độ cũng nhanh hơn
chúng ta. Quan trọng hơn là chúng ta cũng không dám mạo hiểm đến không
gian hỗn loạn của địa hạt chưa biết...”
“Tại sao?”
“Không gian phong bạo. Trên thực tế, trải qua vô số năm thăm dò mới
chỉ có mấy tuyến đường tương đối an toàn ổn định. Một khi rời khỏi khu
vực này, như vậy, không cần gặp phải bọn họ thì chúng ta có thể sẽ bị
chôn vùi trong không gian đáng sợ.... Ồ? Tinh thần tàn phiến này không
tệ, chúng ta sẽ nấp ở đây...”
Xuy Xuy Xuy!
Nguyên Như thiên tôn đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy một phiên cự
thạch đen xì xuất hiện trên màn hình điều khiển, trong ánh mắt lóe ra
một tia hưng phấn, nói.
Sau khi nhận được tin tức, Nguyên Như thiên tôn liền thay đổi hàng
đạo, tìm kiếm nơi có thể ẩn thân. Và bây giờ, cuối cùng đã nhìn thấy một tinh thần tàn phiến không lớn không nhỏ.
“Đi đi, đi đi, ngươi đi tu luyện. Ngươi cho dù lo lắng cũng không làm được gì... Chuyện này cũng chỉ có ta ngươi biết, những người khác đều
phải giấu để tránh kinh hoảng. Đợi lát nữa ta sẽ tìm một lý do...”
Nguyên Như Thiên Tôn nói.
“Không sao, ta sẽ vào trong thế giới thứ hai cảm ngộ, ở đây có thể tu luyện cái gì? Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến tâm cảnh của ta... Sư
huynh, tinh thần tàn phiến có rất nhiều, tại sao lựa chọn chỗ này?”
Tảng đá màu đen trong màn hình theo cự ly tiếp cận không ngừng biến lớn.
“Tinh thần tàn phiến này là vật tàn lưu của tinh hạch, sở hữu khí tức quấy nhiễu che đậy mãnh liệt, cộng thêm hệ thống thu liễm khí tức của
Ngân Dực Vô Cực Hào của chúng ta, bọn chúng muốn cảm ứng được chúng ta
không thể dễ dàng như vậy. Trừ phi chúng có thể may mắn tiếp cận tinh
thần tàn phiến trăm vạn dặm mới có khả năng phát hiện chúng ta...”
“Ồ”
“Các vị, rất không may, phía trước chúng ta xuất hiện không gian
phong bạo kịch liệt, cho nên chúng ta cần phải tạm dừng phi hành một
khoảng thời gian, ở đây tránh bão. Chỉ là sẽ kéo dài thời gián chúng ta
đến Á Dĩnh Tinh, mọi người cũng không cần quá lo lắng. Tiếp tục ở trong
thế giới thứ hai tu luyện là được...”
“A? Không gian phong bạo...”
“Nguyên Như thiên tôn, vậy sẽ phải trì hoãn bao lâu? Ta còn phải đến cùng bằng hữu hội hợp.” Một Địa Tiên cảnh tu luyện giả hỏi.
“Tối đa một tháng... Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Không gian phong
bạo lợi hại, Ngân Dực Vô Cực Hào của chúng ta không thể kháng cự.”
Nguyên Như thiên tôn giải thích.
...
Ầm ầm...
Ngân Dực Vô Cực Hào khổng lồ sau mười lăm phút giảm tốc, cuối cùng
đáp xuống một phiến đại địa đen xì, do tinh hạch tàn phiến xoay tròn vận tốc cao khiến khoảnh khắc tiếp xúc bạo phát ra tiếng động cực lớn,
tiếng động kéo dài ba phút thời gian mới biến mất, Ngân Dực Vô Cực Hào
và tần suất xoay tròn của tinh hạch hợp thành một thể. Nhưng tu luyện
giả trong Ngân Dực Vô Cực Hào không hề cảm ứng được bất cứ động tĩnh gì. Cửa sổ trước đó đã được đóng lại khiến mọi người không thể nhìn thấy
cảnh vật bên ngoài.