Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Nhặt Được Bảo


trước sau

Thời điểm nghe thấy điều kiện này, cao thủ Thiên Tiên cảnh này cũng nhịn không được hoài nghi trên người Phiếm Tiểu Thanh có phải hay không có diệu dụng bọn họ chưa thấy, nhưng cái đó không có khả năng. Những người này đều là Phiếm gia bồi dưỡng từ nhỏ lên, căn bản không có bất cứ bí mật nào đáng nói.

Cho nên, cái lý do của Trần Hạo làm cho hắn liền coi Trần Hạo là một tên điên, kẻ điên đối với cảm tình có chấp niệm.

Cũng chỉ có kẻ điên như vậy, mới có thể vì một nữ tử đối với mình không có chỗ tốt quá lớn, nói chính xác là vì giải trừ đi đường tịch mịch, trả giá đắt dọa người như thế.

“Ta chờ tin tức của ngươi.”

“Ðược... Ðược... Bất quá, Trần tiên sinh, có thể cho ta giám định trước phẩm chất cực phẩm linh tuyền của ngươi hay không? Như vậy, thời điểm ta báo cáo cho gia chủ, cũng dễ nói chút...”

“Có thể...”

Tê!

Trần Hạo liền tế ra một đạo chân nguyên bao vây cực phẩm linh tuyền, xuất hiện ở trước mặt người trung niên. Người trung niên cảm ứng vài phút đồng hồ, bộ dáng nhíu mày trầm ngâm, cuối cùng nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Trần tiên sinh, ngươi đợi một chút, ta lập tức nghĩ cách liên hệ gia chủ... Thật sự không được thì ta liên hệ cao tầng gia tộc, hẳn là rất nhanh...”

...

“Xem ra vấn đề hẳn là không lớn.” Trần Hạo thầm nghĩ. Hắn sớm nên nghĩ đến, đại gia tộc như vậy cũng không phải cái gọi là giá của hắn có thể đánh động. Trên thực tế, trong gia tộc, thế lực cùng nhân vật cao tầng đứng đầu ở tu luyện giới, tiên nguyên tinh tuy là tiền thông dụng, nhưng cũng không có bao nhiêu người để ý. Ðó chẳng qua là một đống con số, cũng không phải nói bọn họ tài phú nhiều dùng không hết, mà là tiên nguyên tinh không thể mua được thứ bọn họ muốn. Nhưng cực phẩm linh tuyền của hắn lại khác, thời gian ba năm qua, hắn chính là bán ra mấy lần, mỗi lần đều là lượng nhỏ, nhưng mỗi lần giá đều kéo lên đáng sợ. Điều này làm cho Trần Hạo rõ ràng hơn, cực phẩm linh tuyền ở tu luyện giới khan hiếm bao nhiêu. Cái này cũng là nguyên nhân Trần Hạo không cần biết tiêu phí bao nhiêu, chỉ cần hưởng thụ đỉnh cấp. Theo cảnh giới của hắn tăng lên, số lượng cực phẩm linh tuyền cuối cùng sẽ biến thành đại dương mênh mông.

Trên thực tế, muốn có được cực phẩm linh tuyền, thì phải có pháp bảo cùng thiên địa linh vật giá tương đương mới có thể đổi được, trực tiếp cầm đến bán đấu giá tiên nguyên tinh, trừ phi là người có vận khí tốt ngoài ý muốn mới đạt được cực phẩm linh tuyền, nếu không thì không có ai sẽ bán để đổi lấy tiên nguyên tinh.

...

Không đến mười phút đồng hồ, người trung niên Thiên Tiên cảnh nhanh chóng tới, không ra ngoài Trần Hạo dự liệu là đối phương lập tức đáp ứng.

Ở thời điểm Trần Hạo đem nhẫn trữ vật đựng năm mươi vạn khối cực phẩm linh tuyền giao tới trên tay đối phương, còn ở trong thế giới thứ hai người trung niên Thiên Tiên cảnh liền gửi đi tin tức. Ở cùng thời gian, đang ở trong phòng tu luyện cảm giác thấp thỏm bất an, Phiếm Tiểu Thanh bỗng nhiên kêu sợ hãi một tiếng, khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Nàng chợt vui quá mà khóc. Bởi vì nô lệ phù văn khắc sâu trong linh hồn nàng đột nhiên tan vỡ biến mất.

Nàng, nhân đan, rốt cuộc thành một người bình thường, người bình thường có được tự do. Một người ở thời điểm không hiểu chuyện, có thể không lo âu, nhưng theo lúc trưởng thành, người tiếp xúc chuyện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hiểu biết mình, rõ ràng hơn vận mệnh mình bị người khác an bài sẵn, không thể phản kháng. Không ai còn có thể không lo âu. Chỉ có thể vì một đường sinh cơ duy nhất của mình mà cố gắng.

Một đường sinh cơ của nàng là đối với thiếu niên thiên tài nào đó sau khi dâng ra nguyên âm chi thể của mình, bằng vào lực lượng của mình đánh sâu vào Địa Tiên, Thiên Tiên.

Nhưng bây giờ, đường sinh cơ này của nàng đã không tồn tại.

Nhưng làm nàng không ngờ tới là nàng
lại đạt được tự do, chỉ vì một thiếu niên gặp mặt hai lần.

Nàng biết hắn nhất định trả giá rất lớn, mới chuộc thân được cho nàng, mà trước kia nàng nghĩ là tuyệt đối không có khả năng. Trừ cảm kích, cảm động, nàng sẵn sàng cam nguyện làm trâu làm ngựa cho hắn. Nhưng nàng biết, dù nàng làm cái gì cũng không thể hoàn lại ân tình to lớn như thế.

...

“Trần... chủ nhân...”

Thịch!

Ở thời điểm Trần Hạo mở ra cửa chính phòng tu luyện tiến vào, Phiếm Tiểu Thanh vui quá mà khóc, “Thịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Mau đứng lên đi, mệt nhọc nhấc tay, ngươi không cần làm đại lễ này, càng không thể gọi chủ nhân... Xem ra linh hồn nô lệ ấn đã gỡ bỏ, từ nay về sau, ngươi sẽ là tự do.” Trần Hạo mỉm cười, phát ra một đạo năng lượng đem Phiếm Tiểu Thanh nâng dậy.

“Không... Chủ nhân.” Phiếm Tiểu Thanh sau khi được nâng dậy, liền lần nữa “Thịch” một tiếng quỳ xuống: “Ta, Trần Tiểu Thanh, từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp cam nguyện làm nô làm tì, phung dưỡng bên cạnh chủ nhân Trần Hạo, thượng thiên chứng giám! Nếu trái khế ước này, thần hồn câu diệt, trọn đời không thể luân hồi...”

Tê tê tê...

Từng chữ rõ ràng, nhưng tốc độ nói của Phiếm Tiểu Thanh nhanh đến kinh người, liền thúc giục thần hồn, lấy linh hồn làm ngòi dẫn, thiên địa chứng giám, ký kết linh hồn khế ước, làm cho Trần Hạo trợn mắt há hốc miệng.

Dù là Trần Hạo cũng không cách nào ngăn cản. Ban đầu hắn nâng dậy một lần, thấy Tiểu Thanh quỳ xuống lần nữa, hắn cho rằng nàng chỉ có như thế mới có thể phát tiết ra cảm kích trong lòng đối với mình, nên hắn không ngăn cản nữa. Nếu không, hắn không thừa nhận, ngược lại làm cho nàng chịu khổ sở. Nhưng hắn lại không nghĩ đến một màn này.

Giờ khắc này, chính là ở trong phòng tu luyện của phi hành khí, thiên địa cũng lâm vào rung chuyển, vô tận khí tức huyền ảo trực tiếp xuyên thấu phi hành khí, không cách trở bao phủ đến trên người Phiếm Tiểu Thanh. Cùng lúc đó, một tia khí tức huyền ảo ẩn chứa linh hồn không để Trần Hạo từ chối liền dung nhập đến mi tâm hắn.

“Chủ nhân... Xin ngươi không nên cởi bỏ khế ước, nếu không, nô tỳ chỉ có chết để báo đáp... Nô tỳ biết, ở trong mắt chủ nhân, nô tỳ không quan trong gì, cái gì cũng không phải, nhưng nô tỳ chỉ có làm như thế mới có thể hồi báo một phần vạn ân tình của chủ nhân...”

Tê tê...

Phiếm Tiểu Thanh một tay đặt ở trên đầu mình, năng lượng mãnh liệt phun ra nuốt vào, rất có xu thế Trần Hạo từ chối, lập tức đem hồn phủ của mình đánh tan.

“Ngươi...” Trần Hạo trợn mắt há hốc miệng, nhìn Phiếm Tiểu Thanh quỳ xuống đất không dậy, ánh mắt kiên định nhìn mình, một trận không còn lời nào, cộng thêm to đầu không hiểu chuyện gì.

“Chủ nhân... Van cầu ngươi, nhận lấy nô tỳ đi...”

“Ngươi thiên phú không kém, gia nhập một cái tông môn không tồi, không có bất cứ vấn đề gì, cần gì phải như vậy?”

“Chủ nhân, nô tỳ bây giờ đã tên là Trần Tiểu Thanh... Nô tỳ... chỉ muốn đi theo chủ nhân...”

“Đây là bức cung...” Trần Hạo vò đầu thầm nghĩ, vẻ mặt rối rắm, không biết nói như thế nào là tốt.

“Xin lỗi... Chủ nhân nếu là bảo nô tỳ chết, nô tỳ bây giờ sẽ chết...”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện