Hàn Lâm - Gia chủ chi nhánh nhỏ Hàn gia và cũng chính là ông nội nàng. Nói thật thì nàng cũng chả có ấn tượng gì tốt với ông lão này nếu như nàng không cảm nhận được cảm giác sợ hãi tột cùng của nguyên chủ với ông ta.
Sát khí của nàng bắt đầu tỏa ra khiến mọi người phải kinh ngạc. Phế vật này làm sao có loại sát khí đó được? Nên biết rằng sát khí chỉ được sản sinh ra khi một ai đó giết người. Sở hữu sát khí nặng như vầy chỉ khi người đó tước đi quá nhiều sinh mạng.
Nhưng phế vật này... lấy loại sát khí đó ở đâu ra?
Hàn Lâm nhíu mày quan sát cô cháu gái mang danh phế vật của mình. Gương mặt được che kín bằng một chiếc khắn lụa trắng, mái tóc bạch kim tung bay trong gió. Từ người Hàn Tịch Băng toát ra khí chất lạnh lùng thị huyết nhưng lười biếng hững hờ. Giống như mọi chuyện trên đời đều không vào được mắt con bé.
Trong lúc đám người đó còn đang quan sát nàng thì Tịch Băng đã quăng cái roi của Hàn Linh Tiên sang một bên và đứng đối diện với đám trưởng lão râu dài mà não ngắn như heo.
Bọn chúng chẳng thương yêu gì Hàn Tịch Băng cả. Thân là trưởng lão trong gia tộc, không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn ghét bỏ rồi tìm cách trừ khử Tịnh Băng nữa chứ.
Trong cuộc đời con người có 2 lần sẽ bộc lộ sức mạnh. Lần đầu là khi 9 tuổi, lần cuối là khi 12 tuổi. Hàn Tịnh Băng chỉ mới khảo nghiệm lần đầu, là lúc nàng sắp 10 tuổi, không thấy một tia dao động của huyễn lực thì đã phán " nàng " là phế vật rồi. Sau đó thì đày ải nàng ra Thất Phế Viện - nơi nàng đang sống.
Bọn chúng không cho " nàng " khảo nghiệm lần 2 luôn. Mà " nàng " thì có lẽ là loại bộc lộ sức mạnh vào lúc 12 tuổi. Vừa bị đày đi cỡ vài năm tháng, " nàng " hình như cũng vừa trải qua sinh thần, hiện tại nàng 10 tuổi, do chịu nhiều áp lực với lại bị đánh đập hành hạ nữa nên mới chết đi. Và hiện tại nàng xuyên qua, năng lực cũng đồng dạng bộc phát.
Đó là kí ức của nguyên chủ về đám trưởng lão này. Hừ! Ngu ngốc! Đần hết thuốc chữa. Hàn Linh Tiên là giải phóng sức mạnh ở lần kiểm tra thứ 2 đó thôi. Thế mà nàng ta thì trở thành thiên tài. Trong khi " nàng " lại là phế vật. Không chừng " nàng " cũng là phát năng vào lần 2 kiểm tra, thế mà cả một cơ hội cũng không cho! Mà thà là nó giỏi hơn mình đi. Không! Đơn hệ nguyên tố : Kim hệ. Tu luyện hơn cả chục năm mới lên tới Huyễn Sư cấp 2.
Còn mình đây là Toàn hệ nguyên tố. Hơn nữa còn là Toàn năng đa tu. Thiệt luôn đó! Thế giới này chả bao giờ công bằng cả. Tức chết ta!! Nhưng cũng còn cái may là nguyên chủ vốn rất hiền lành đáng yêu, chả bao giờ bước ra khỏi cửa Hàn gia hết. Hơn nữa nàng ấy cũng không phải dạng điêu ngoa tùy hứng, thật ra thì cũng có chút nhút nhát. Cũng thế mà cái tiếng phế vật lan rộng chứ cũng không có lưu truyền nhân gian mấy cái tính xấu của " nàng ".
Mà nguyên chủ cũng chả có tính xấu gì hết. Chỉ là nữ công gia chánh không biết, còn là phế vật, nhút nhát nhu nhược. Hết rồi. Ừ đâu có gì. Bình thường....
Ok. Im fine.
Nếu chỉ có nhiêu đó thì muốn sửa chữa lại danh tiếng cũng không phải việc khó. Nhưng điều trước mắt là nàng cần phải tu luyện đã.
Đi tìm một em Ma Thú rồi sau đó mình sẽ học Luyện Đan. Và nếu muốn hoàn thành những việc đó thì mình phải làm gì đầu tiên?
Đương nhiên là tống đám giả nhân giả nghĩa trước mắt này đi rồi. Nói là làm, ngay lập tức nàng hướng bọn người vẫn chưa thức tỉnh đó bồi vài câu.
" Các vị trưởng lão đại nhân hôm nay đến đây là có việc gì a? "
Gương mặt nàng hờ hững nhàn nhạt buông ra một câu. Họ là trưởng lão, cũng tính là người lớn đi nhưng xin lỗi, họ chưa đủ tư cách nhận được sự tôn trọng từ nàng. Chỉ với việc lũ thú nhân đó đày nàng là Thất Phế Viện này cũng đủ để nàng ra tay xử lí họ rồi.
" Còn không phải là do ngươi. Phế vật như ngươi cũng dám đả thương Linh Tiên thiên tài. Ai cho ngươi cái gan lớn thế hả? "
Một ông lão râu đen tóc đen, gương mặt trung niên già dặn bước tới trước mặt nàng quát lớn. Ông ta có đôi mắt màu vàng kim nhạt nhẽo, một thân bạch y trái ngược với mái tóc và râu. Chắc chắn là Nhị trưởng lão - Hàn Long.
" Ngươi là nói oan uổng cho ta rồi a. Rõ ràng là nàng ta đến đây tìm ta gây chuyện, còn động thủ đánh ta. Ta phản kháng lại là chuyện bình thường. Chẳng lẽ ngươi kêu ta đứng yên cho Hàn Linh Tiên làm gì thì làm sao? Và, gan của ta từ lúc sinh ra vốn rất lớn, không cần ai cho cả. " - Lời nói của nàng tuy nhẹ nhàng nhưng rất dễ nghe ra trong giọng tràn đầy sự chán ghét.
" Ngươi.... ngươi hỗn láo. Dám nói chuyện với ta như vậy. " - Hàn Long thẹn quá hóa giận hướng nàng mắng lớn tiếng.
" Này, ngươi có nhầm không thế? Nãy giờ ta chưa hề mở miệng nói câu nào từ nào đắc tội các ngươi nha. Ta có chỉ vào mặt các ngươi mà mắng sao? Ta vốn là có sao nói vậy thôi. " - Nàng nhướng mày khiêu khích nhìn ông ta nói.
" Ngươi.... " - Hàn Long tức tới đỏ mặt mà không biết phải nói gì.
Bởi vì đúng thật là nàng không hề sai, đó chỉ là hành động tự vệ mà thôi. Hàn Linh Tiên là hậu bối ông ta yêu thương nhất. Chẳng lẽ ông ta còn không hiểu tính tình của nàng ta sao? Nhưng dù vậy, Hàn Long vẫn bất chấp tất cả bênh vực cho Hàn Linh Tiên mỗi khi ả đi gây chuyện với người khác.
Bình thường Hàn Linh Tiên cũng rất hay bắt nạt Hàn Tịch Băng, nhưng nàng lại hiền lành bỏ qua không chấp nhất cũng không kiện tụng gì với gia chủ cả. Nên Hàn Linh Tiên cứ được nước lấn tới, càng ngày càng quá quắt. Hàn Long chẳng những không ngăn cản mà còn ủng hộ. Trong suy nghĩ của hắn, thân là phế vật không giúp gì được cho gia tộc thì không có quyền lên tiếng đòi công bằng hay cáo trạng, hơn nữa một phế vật như " nàng " có thể được làm trò tiêu khiển giúp thiên tài Hàn gia giải khuây cũng đã là vinh dự rồi.
Đâu phải Hàn Tịch Băng nguyên chủ không biết, mà là nàng hiền lương dịu dàng không muốn xé to chuyện nên một mình nhận hết đau đớn tủi nhục.
Mình có nên học hỏi các tiền bối xuyên không mà huyết tẩy Hàn gia ko nhỉ?
Cái gia tộc thối nát!
Không sớm thì muộn, cỡ nào nàng cũng phải mau mau ly khai khỏi Hàn gia này. Có nên đổi