Sáu năm trôi qua từ ngày hôm đó, danh tiếng của nhà thiết kế thời trang Kim Jennie tăng vọt vang rộng cả toàn cầu với nhiều bộ sưu tập bắt mắt. Nhưng bên cạnh đó lại là sự biến mất kì lạ của hoạ sĩ KJN nổi tiếng năm nào...
Em nặng nề kéo vali hướng về hai con người đầu vàng đang vẫy tay nhiệt liệt với mình. Cũng đã sau năm rồi em mới quay về nơi đau thương này... cái nơi từng giết chết trái tim non nớt của em... Tựa đầu vào cửa kính em nhìn sự đổi mới của Hàn Quốc này rồi cười buồn. Em chẳng biết bây giờ người kia ra sao... Liệu cô có hạnh phúc không...
"Aigoo mandoo của em, mới vừa về nước đã chưng bộ mặt này rồi" Chaeyoung bắt lấy hai má của chị mình mà xoa xoa.
"Chỉ là ngồi lâu ở máy bay nên mệt thôi"
Lisa ngồi ghế lái liếc nhìn gương chiếu hậu thấy sợi dây chuyền JJ kia vẫn được người chị họ của mình mang liền trầm giọng nói.
"Vẫn chưa quên được sao?"
"Lisa..." Chaeyoung gằn giọng với cô bạn gái của mình.
Bầu không khí bỗng chốc yên lặng chỉ còn lại tiếng động cơ cùng tiếng thỏi phà phà của máy lạnh... lạnh đến tê liệt tâm can của Kim Jennie em đây.
Sau sáu năm quay về cả ba mẹ em đều không kiềm nổi nước mắt của sự vui mừng mà ôm chầm lấy em. Chào hỏi xong xuôi em đem vali của mình lên phòng, căn phòng vẫn như cũ như ngày em đi có vẻ đã được mẹ Kim dọn dẹp mỗi ngày. Đánh mắt nhìn xuống sân vườn là cây hoa tử đinh hương sắc tím em trồng năm nào giờ đây đã to lớn trổ đầy hoa rồi... nghẹn ngào nhìn đến bước tranh hoàng hôn vẽ bóng hai người con gái được treo trên tường đôi mắt xinh đẹp của em liền ngấn nước... Thì ra em bỏ đi sáu năm để quên cô nhưng dường như chưa giây phút nào em có thể quên. Xinh đẹp, tài năng, giàu có tất cả em đều có mọi người nghĩ là vậy nhưng đâu ai biết rằng trái tim của em lại là một mảng rỗng tếch...
*Cốc cốc*
"Jennie unnie em vào được chứ?" Lisa bên ngoài nói vọng vào.
"Em vào đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận được sự đồng ý Lisa chậm rãi nở cửa bước vào, nhìn thấy khoé mặt chị mình ươm ướt Lisa chỉ biết thở dài... Thương cho người chị nặng tình của mình...
"Chị vẫn còn nhớ đến con người bạc bẽo kia sao?"
"Tình đầu của chị... Đẹp đến đau lòng... Phải không em?"
Lisa im lặng không đáp, Jennie nói đúng tình đầu của Jennie rất đẹp... Đẹp đến đau lòng...
"Sau ngày chị đi thì cái tên KJN cũng biến mất trong giới hội hoạ. Không còn một tác phẩm nào được ra đời nữa..."
Nghe những lời Lisa nói Jennie chợt nhớ đến ánh mắt đau thương của cô ngày hôm đó, trong tim lại nhoi nhói dấy lên một cảm xúc khó tả...
Đau lòng không phải...
Tiếc nuối cũng không phải...
Mất mát... Phải chính là cảm giác này... Mất đi thứ gì đo quan trọng.
Nhưng rồi em cũng vội gạt đi, chắc bây giờ cô đang rất hạnh phúc với người cô yêu...
Jennie nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhẩm hôm nay cũng đã tròn một tuần em về lại Hàn Quốc, hôm nay cũng trùng là chủ nhật nên quyết định tự mình đi dạo đổi không khí. Khoác lên người bộ quần áo tuy đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp sắc xảo của em. Bước ra khỏi cửa nhà em chợt khựng lại chẳng biết nên đi đâu...
Thôi thì tùy duyên vậy, đôi chân cứ mãi bước... mãi bước cho đến khi em đặt chân đến đoạn đường đến nhà cô.
"Đến cuối cùng em vẫn không thể thoát khỏi hình bóng chị..." Em nặng nề tự nối, rồi cất bước đi tiếp. Thôi thì đã lỡ rồi thì em đi tiếp vậy, bản thân em cũng tò mò cuộc sống của chị hiện tại như thế nào mà...
Đi ngang qua công viên gần nhà cô, cảnh tượng trước mắt lại khiến em cau mày mà bước đến... là một người đàn ông đang gây khó dễ với cô gái mù...
"Đã mù rồi thì không ở nhà đi ra đường lại va người này người kia thật phiền phức"
"Này chú kia, hôm nay chú ăn sáng ăn nhầm phân chó sao? Cô ấy không thấy đường thì sao? Ăn hết của nhà chú hả? Chú sống mà không để lại chút phước đức cho con cháu" Jennie từ xa đi đến vừa đi vừa mắng người đàn ông kia.
"Mày..."
"Mọi người đang nhìn chú đấy? Thử xuống tay xem, để mọi người thấy rõ bản chất son phấn của chú" thấy ông ta định đánh mình, em nhanh miệng phản khích khiến ông ta muối mặt bỏ đi.
Mọi chuyện được giải quyết, em nhanh chóng đi lại ân cần hỏi cô gái kia.
"Cô có sa..." Em cứng đơ người nhìn gương mặt người trước mắt mình. Là người mà em khắc cốt... Là người mà em đã dành cả tuổi trẻ nhiệt huyết của mình để yêu... để nhớ... để đau lòng... Còn ai ngoài Kim Jisoo cô đâu...
"Tôi xin lỗi... Làm phiền cô quá. Tôi cảm ơn cô... Dalgom à... Dalgom..." Cô chậm rãi ngồi xuống đất bàn tay gầy gộc của cô quơ quào như tìm kiếm thứ gì đó vừa gọi lát sau một chú cún trắng chạy đến liếm lấy tay cô.
"Gâu gâu"
"Em đây rồi" Nghe được tiếng sủa quen thuộc của chú cún của mình cô liền nhẹ lòng.
"Gậy... Gậy của chị... Gậy của cô" thấy mình nới hớ em liền sửa lại.
"Tôi cảm ơn cô... Mình về thôi Dalgom" cô nhận lấy gậy từ em liền cùng chú cún của mình tìm đường về nhà để lại em rối bời nhìn theo bóng dáng cô. Nghĩ gì đó em liền chạy thật nhanh đi kề kề phía sau cô về đến tận nhà.
Nhìn một lượt nhà