Nhìn đồng hồ trên tay đã điểm 8 giờ tối, cô nhanh chóng đánh xe vào gara rồi cầm lấy đoá hồng xanh hấp tấp vào nhà. Vừa mở cửa cô đã thấy em ngồi trên sofa cùng với ly rượu trên bàn, em phóng ánh mắt đầy trách móc nhìn cô.
"Jennie chị xin lỗi em đợi chị lâu không. Hôm nay có một vài hợp đồng quan trọng chị cần giải quyết nên về trễ... Em đừng giận chị..." Cô gượng cười giấu đoá hồng phía sau lưng chậm rãi hướng đến chổ em.
"Từ bao giờ những tờ giấy vô tri đó lại quan trọng hơn kỉ niệm ngày cưới của chúng ta vậy Jisoo?"
"Chị... Chị không quên, chỉ là năm nay chị về có hơi trễ một chút. Em đừng giận..."
Em nhìn thẳng về phía cô lớn giọng nói.
"Không riêng gì hôm nay... Thứ em cần là chị, thứ em cần là chị bên cạnh em chứ không phải những món quà vô tri, hay những cọc tiền dày cộm kia... Em không cần những thứ đó em không thiếu...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ bao giờ chị lại yêu tiền hơn cả em vậy Kim Jisoo?"
"Jen em say rồi..." Cô cố gắng trấn an mình rằng là em đang say.
"Em không say. Chị nói đi chị muốn bao nhiêu tiền em đều cho chị... Chị trả Kim Jisoo ngày trước lại cho em... CHỊ NÓI ĐI"
Từng lời nàng nói như chạm đến lòng tự tôn của cô, không kiềm nổi cô gằn giọng.
"Kim Jennie chúng ta là vợ của nhau"
"Ha chị còn biết tôi là vợ chị sao?"
"Em say rồi chị dìu em vào phòng"
Cô đặt nhẹ đoá hồng lên bàn rồi đi đến định dìu em đứng lên thì bị đẩy ra. Em mò mẫn khoảng trống bên cạnh cầm lấy tờ giấy đứng dậy đập thẳng vào ngực cô.
"Li hôn đi, chúng ta li hôn đi. Chị chẳng còn là Kim Jisoo tôi yêu nữa... Chị là giám đốc Kim... Chẳng phải Kim Jisoo của tôi nữa..."
Cô thấy em loạng choạng bước đi liền đưa tay ra đỡ nhưng bị em dứt khoác đẩy ra khiến cô ngã ra sàn. Cô mệt mỏi vuốt mặt mình ngồi lì trên sàn đưa mắt nhìn bóng lưng nàng dần khuất sau cửa phòng, rồi lại nhìn đến tờ đơn li hôn đã có chữ kí của em nằm chễm chệ trên đó mà cười đến ngây ngốc.
"Thì ra... Em đã chuẩn bị nó từ lâu rồi"
Sáng hôm sau em khó khăn ngồi dậy, có vẻ dư âm của những ly rượu hôm qua vẫn còn. Mùi thơm thức ăn từ ngoài cứ phản phất vào mũi khiến bụng em réo lên, buộc lòng em phải vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài để làm dịu cơn đói kia... Đến gân phòng bếp đập vào mắt em vẫn là hình ảnh hì hục trong bếp quen thuộc của cô suốt 4 năm qua. Đúng lúc cô xoay người dọn các món ăn ra bàn thì va phải ánh mặt của em, Jisoo nở nụ cười gượng gạo nói.
"Chị có làm canh giải rượu em dùng đi rồi chị đưa em đến công ty"
Em không đáp chỉ gật đầu nhẹ ngồi xuống ghế cúi đầu mà dùng bữa, có lẽ kí ức về cuộc cãi vã hôm qua khiến em ngượng nghịu không thể đối mặt với cô.
Cô cũng nhanh chóng ngồi xuống bàn dùng phần của mình... Cố gắng tận hưởng giây phút cuối cùng bên em. Chỉ vừa ăn được vài muỗng điện thoại cô lại vang lên, nhìn cái tên trên màn hình cô thở dài bắt máy.
"Dạ con nghe đây ba... Lô hàng bên Pháp có vấn đề sao? Vâng vâng con sẽ sang đấy ngay"
Cô nhanh chóng buông muỗng lau miệng, chạy vù lên phòng gấp gáp chuẩn bị hành lí. Đi ngang phòng bếp cô dừng lại đưa tay sờ má em mỉm cười nhướn người định hôn lên thì em lại nghiêng đầu lãng tránh... nụ cười trên môi cô dần đông cứng lại.
"Đơn li hôn... Chị đã kí?"
"Em gấp đến vậy sao?" Đôi mắt cô nhìn em không tránh khỏi đau thương. Đợi mãi chẳng có câu trả lời cô đành nói tiếp.
"Khi nào chị từ Pháp trở về chị sẽ kí. Em yên tâm dù trước đây hay bây giờ chị chưa bao giờ từ chối được em cả.
Dạo này trời